Polaroid
Hưu Thư Khó Cầu

Hưu Thư Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324724

Bình chọn: 8.00/10/472 lượt.


OTZ...

Tôi không nói gì để chống đỡ.

Hóa ra hóa ra, tôi ở trong lòng Nguyệt Nhi chính là một đăng đồ nữ

tử chuyên cất chứa mấy bức tranh phố phường, trời xanh chứng giám,

rõ ràng mấy cuốn sách chết tiệt này là của điểu lão đầu đưa cho

tôi.

Mấy cái tranh tình cảm không sạch sẽ rõ ràng ở trước mặt này, là do lão bản

tự mình đưa lên tới cửa, lúc đó tôi bị gọi đến tiền sảnh, còn vui rạo rực tưởng

đâu điểu lão đầu thấy tôi dưỡng bệnh không tốt, nên lại hầm đồ bổ gì cho tôi.

Kết quả vừa bước vào, không ngờ lại thấy Túc Phượng đang đàng hoàng chững

chạc lật một quyển sách nhỏ, lão bản bên kia lại còn làm như không có gì mà

giới thiệu, tôi vừa mới thấy, thiếu chút nữa đã hôn mê ngất xỉu.

Ai ngờ, Túc Phượng quả không hổ là phượng trung chi phượng, lại

có thể thản nhiên mà kéo tôi lại nói: “Con dâu ngươi mau đến xem này,

mấy quyển này hình ảnh của quyển nào chuẩn xác nhất?”

“Chậc, đường nét của quyển này có vẻ không đủ lưu loát lắm, không được

không được.”

“Quyển này thì nhân vật không đủ sinh động, không ổn không ổn.”

“Tư thế của nữ tử này sao lại chẳng chân thật thế, kỳ cục kỳ cục.”

“Phải rồi, con dâu, ngươi với Nhiên Nhi có vẻ như đã hòa thuận trở lại? Mau

tới đây giúp Nguyệt Nhi chọn một cái mau.”

Tôi buồn rầu sờ sờ cái mũi, suy nghĩ quay về hiện tại.

Nghiêm túc nói với cô ấy, “Nguyệt Nhi, kỳ thật đây là chỗ tinh túy của hầu

tướng công.”

Nguyệt Nhi kinh hãi, “Chẳng lẽ hồi trước chị dâu hết lòng chăm sóc ca

ca, cũng là chăm sóc như vầy sao?”

Tôi bị chấn động nhất thời không nói được gì, chán nản vô cùng, không biết

đáp lời như thế nào.

Nguyệt Nhi hùng hổ dọa người.

“Chẳng lẽ… ca ca với chị dâu cũng đã từng làm những việc dơ bẩn như thế?”

“Hèn gì mấy ngày trước thấy chị dâu bưng thuốc bổ vào phòng xong, lại cùng

ca ca đóng chặt cửa phòng lại, Nguyệt Nhi vốn còn tưởng là chị dâu đang hết

lòng hầu hạ ca ca làm việc, không ngờ…”

An Lăng Nhiên với vẻ mặt đau buồn kiểu như “quả là bị lừa”, làm cho tôi

muốn vò đầu bứt tai, hận không thể kéo An Lăng Nhiên về hành hung ngay lập

tức.

Tôi thừa nhận, mấy ngày nay thấy con đường làm quan của hắn không được

thuận lợi, tôi có học nấu canh an thần, cũng là có chàng chàng thiếp thiếp ta

đút ngươi một ngụm, ngươi đút ta một ngụm, thỉnh thoảng… khụ khụ, là thỉnh

thoảng thật, đến lúc tình nồng ý mật, cũng có dùng miệng đút đối phương một

ngụm.

Bởi vì sợ mấy bộ dạng trố mắt xem diễn của lão bà tử và bọn nha hoàn làm

phiền, nên lúc đó mới đóng cửa phòng lại, nhưng mà, rõ ràng xác thực là không

có làm cái việc kia, tôi đây, không phải vẫn còn đang bị thương sao?

Tôi nghẹn không nói nên lời, ngay tại lúc sắp phát điên đến nơi, cứu tinh

liền xuất hiện.

Kỳ Nhi nở nụ cười động lòng người bước tới, hành lễ với tôi và Nguyệt Nhi,

“Bái kiến công chúa, bái kiến tiểu thư, cô gia tương lai đến đây.”

Nghe vậy, tôi rất vui mừng.

Vỗ tay nói: “Nguyệt Nhi, chị dâu giúp muội đi tiếp đãi vị hôn phu, muội cứ

từ từ suy nghĩ.”

Dứt lời, chạy trối chết.

Chần chừ thêm tí nữa, đảm bảo không chịu được tôi cũng chỉ có nước nhảy

xuống hồ.

………

Lúc tới tiền sảnh, Văn Mặc Ngọc đã đang ngồi uống trà nóng.

Cái tên vương bát đản này, mấy ngày trước hại tôi mất mặt trước mặt Trại

Nguyệt và An Lăng tộc, tôi còn chưa kịp tính sổ, hắn lại đưa mình dâng tới cửa.

Tôi trêu chọc nói: “Nhiều lắm cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, muội

phu sao lại sốt ruột thế? Hôn ước có quy định, không được gặp mặt tân nương

tử.”

Điểm này của cổ đại quả biến thái, mặc kệ có quen hay không, cũng phải đợi

đến đêm động phòng mới có thể gặp mặt, tôi từng nghĩ, trong nháy mắt giở khăn

trùm, khẩn trương nhất định đến độ cực hạn. Hài lòng, về sau là vợ chồng, không

hài lòng, đêm nay cũng phải quyết cởi sạch ngươi để khai chi tán diệp.

Tôi rất khó chịu, sao ở cổ đại lại không có ai vì hồi hộp hưng phấn quá mà

đau tim chết nhỉ.

Văn Mặc Ngọc vẻ mặt thản nhiên, cười lạnh nói: “Làm sao ta có thể bằng tiểu

thế tử và công chúa, dạo này rất thân thiết!”

Tôi trái lo phải nghĩ, sao lại thấy lời này có chút chua nha, chỉ là

không biết, vị chua này là hướng về tôi, hay là hướng về tiểu ngu ngốc đây.

Tôi nói: “Vậy hôm nay muội phu đến đây quả là không đúng lúc rồi, tướng

công nhà ta đi vắng, ngươi có muốn nhìn bọn ta thân thiết cũng không được.”

Văn Mặc Ngọc hừ hừ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

“Hôm nay ta đến, không phải để gặp An Lăng Nhiên, là đặc biệt đến thăm công

chúa.”

Tôi ngạc nhiên, tôi có gì đẹp sao?

Văn Mặc Ngọc thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch một cái rất nhẹ, tiến đến bên

tai tôi nói: “Công chúa, có tiện nói chuyện một lát không?”

“Thuận tiện thì thuận tiện, chỉ là không biết Mặc Ngọc công tử muốn nói

chuyện gì?”

Văn Mặc Ngọc cười một cách tà khí nói: “Công chúa ở nhà dưỡng bệnh, chắc là

rất buồn chán, Mặc Ngọc là đặc biệt đến đây để kể chuyện cho công chúa nghe.”

Tôi trầm mặc, không tiếp tời.

Mấy câu chuyện kể của Văn Mặc Ngọc trước giờ có cái nào là chuyện tốt đâu,

tin rằng bây giờ cũng không ngoại lệ.

Trong đình