
n lén, lão bà tử
dưới bếp cũng lau nước mắt cảm thán một phen:
“Thiếu phu nhân thật hiểu biết a, lại đang đọc ‘các nghi lễ lớn’”.
Tôi cười nhạt, điều kỳ diệu ở trong đó dĩ nhiên người phàm mắt thịt không
hiểu.
Trong quyển “các nghi lễ lớn” này, chẳng qua là ghi chép mấy thứ như tam
tòng tứ đức, điều lệ của thất xuất chi điều, nữ tử bình thường hay đọc để ghi
nhớ không được phạm phải, còn bản công chúa đọc, dùng để cân nhắc xem làm sao
mới bị hưu.
Kỳ Nhi ở một bên quạt quạt tôi nói: “Điều đầu tiên của ‘thất xuất chi điều’
là không vâng theo lời cha mẹ chồng, công chúa vốn bất hòa với Mục vương phi,
tranh cãi một trận lớn thật lớn không phải mọi chuyện đều đại cát sao?”
Tôi khép lại sách đang định mở miệng, lại thấy có một người phong trần mệt
mỏi đi về hướng chúng tôi, đành phải khép miệng không nói, bưng chén trà hớp
một ngụm, lại ngẩng đầu, người nọ đã mang theo nha hoàn đi tới trước mặt.
Mỗi ngày đều có điều ngạc nhiên, hôm nay đặc biệt nhiều.
Thẩm thẩm Trần Hiền Nhu trước giờ đối với đứa cháu dâu như tôi còn không
thèm liếc mắt một cái lại tới đây, vô sự bất đăng tam bảo điện*, cũng không
biết là muốn gây chuyện gì nữa đây.
*Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa)
Tôi nhếch miệng đứng dậy, giả đò giận hờn nói: “Thẩm thẩm sao đột nhiên đến
đây, cũng không thông báo trước một tiếng, để con còn bảo bọn nha hoàn chuẩn bị
trà.”
Trần Hiền Nhu phồng mũi hừ hừ hai tiếng, quay mặt sang chỗ khác cứ như ghét
bỏ nói: “Nước trà thì khỏi cần, có điều ta nghe nói… vừa rồi cháu dâu có
đi vòng qua nam viện”. Nói xong, Trần Hiền Nhu sờ sờ búi tóc giả, quay đầu lại
liếc mắt nhìn tôi, nhìn đến khiến tôi hoa cả mắt.
Nam viện, là chỗ ở của An Lăng Vân và thê tử Trần Hiền Nhu của ông ta.
Nói đến chỗ này, thật ra còn có thêm một tiết mục nhỏ.
Từ trước đến nay, đều lấy hướng tây làm phú quý, mãi cho đến tháng trước,
tây viện này vẫn còn là chỗ ở của An Lăng Vân và Trần Hiền Nhu, nhưng vì An
Lăng Nhiên tiểu ngu ngốc đại hôn, bản công chúa được gả vào đây, đường đường là
đóa kim chi ngọc diệp, đương nhiên nơi ở cũng không được thấp kém. Mục vương và
Mục vương phi vốn định lấy tiền viện làm chỗ ở cho chúng tôi, lại bị An Lăng
gia tộc phản đối, bảo rằng công chúa mặc dù quý giá, nhưng dù sao người nắm
quyền vẫn là Vương phi ngài, con dâu vẫn là con dâu, công chúa cũng được, nha
đầu cũng thế, cũng không nên cưng chiều quá như vậy, tốt nhất là lấy áp chế áp.
Cho nên, trái suy phải nghĩ, An Lăng Vân và Trần Hiền Nhu không cam tâm mà
chuyển sang ở bên Nam viện của tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc thích nhất là vườn
mẫu đơn nên dọn sang ở đây, hai vợ chồng An Lăng Vân ngược lại phải dọn sang
Nam viện. Nam viện đương nhiên cũng chả phải một chỗ tốt lành gì, hậu viện ở
phía nam là chỗ ở của bọn hạ nhân, còn phía bắc là chỗ dành cho khách khứa ở
tạm.
Tôi nghĩ nghĩ, An Lăng Vân ăn ké đại ca mình, hai miệng ăn còn chưa tính,
trong bụng Trần Hiền Nhu này, nói không chừng còn bực tức khó chịu.
Đúng thế, hôm nay đúng là đến đây để kiếm chuyện đây?
Tôi cười nói: “Lời này của thẩm thẩm khiến ta có chút ngạc nhiên, Mục vương
phủ vẫn là Mục vương phủ, khi nào thì chia làm nam viện với tây viện, không
phải đều là nhà cả sao? Ta đi dạo trong nhà mình chẳng lẽ cũng phạm vào gia
quy?”
“Ngươi!” Trần Hiền Nhu bị tôi chọc tức đến nỗi trâm cài tóc cũng lệch sang
một bên, nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói, “được lắm, vậy ta xin thỉnh
giáo công chúa, ban nãy, không biết là ai chạy vòng vòng ~~~ trước cửa phòng
của ta?!”
Trần Hiền Nhu nhấn mạnh từ “ta” đặc biệt rõ ràng, âm điệu cũng cao hơn nửa
bậc.
Tôi không khỏi nghi ngờ, không biết là chuyện gì nữa?
Chỉ vì lắc lư một vòng bên nam viện, việc này thì có thật.
Nửa canh giờ trước, tôi thảnh thơi ngồi trên ghế lắc lắc ngủ ngon lành,
sáng nào cũng phải thức sớm để phụng trà thỉnh an con phụng hoàng trụi lông kia
quả là một cực hình, vì thế bình thường khoảng chín mười giờ, tôi rất thích
ngồi dưới tàng cây hoa hòe bổ sung giấc ngủ.
Ngủ xong một giấc tôi thấy cổ họng hơi khát. Vì vậy cứ mơ mơ màng màng lấy
tay sờ kiếm cái cốc, thời đại này rất lạc hậu, không có cà phê, vì thế mỗi lần
hơi mệt mệt, tôi chỉ có thể uống một chút Bích loa xuân hay Thiết quan âm gì
đấy, hơn nữa mấy loại này đều là trâu bò.
Đang lần mò chén trà, tự nhiên tôi lại cảm thấy có cái gì xù xù, lập tức
cơn buồn ngủ chạy hết phân nửa, mở to mắt ra nhìn, không thấy một bóng ma nào.
Con tiểu súc sinh Vượng Trạch này, hai móng vuốt của nó đang nằm nhoài ra
trên bàn của tôi, miệng đang ngậm cái bánh hoa hòe mà tôi thích nhất, liếc mắt
nhìn tôi, tôi lấy tay vuốt vuốt đầu nó, một cảnh tượng người – sói hòa hợp tốt
đẹp biết bao.
Tôi bực gớm, tay đang định túm lấy con vật vô liêm sỉ này, nhưng nó cũng
chẳng có ngồi yên, nhanh như chớp chạy ra xa cách chỗ tôi hơn mười mét.
Tôi đang ngủ giữa chừng bị đánh thức, tâm trạng đã không thể nào tốt được
rồi, lại nhớ tới chuyện con tiểu súc sinh này giúp chủ nhân trêu ghẹo tôi, bây
giờ còn học thói ăn vụng, nhất thời nổi cáu, cầ