80s toys - Atari. I still have
Hưu Thư Khó Cầu

Hưu Thư Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323663

Bình chọn: 9.5.00/10/366 lượt.

ói: “Tiểu ngu ngốc, ngủ xong chưa?”

An Lăng Nhiên hạ mí mắt không thèm lên tiếng.

Tôi thăm dò bước tới trước một bước, “Tiểu ngu ngốc, chiều nay ta dẫn ngươi

đi bắt châu chấu chịu không?”

Vẫn không trả lời.

Tôi cũng chả phải là một người dễ dàng buông tha cho người khác, cầm hộp

dầu hoa hồng lại cười hì hì bước tới thêm một bước nói: “Tiểu ngu ngốc, tỷ

tỷ…….”

Còn chưa kịp nói xong, rốt cuộc An Lăng Nhiên cũng chịu ngẩng đầu, mở miệng

vàng.

Hắn ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm tôi, buồn bực nói: “Ai là đệ

đệ của ngươi?”

Tôi chậc lưỡi, ngươi không cần phải nói. Nếu tính bằng đầu ngón tay, tôi

còn nhỏ hơn An Lăng Nhiên vài tuổi. An Lăng Nguyệt nói, ca ca cô ấy hai mươi

lăm tuổi, kiếp trước tôi dù gì cũng hơn hai mươi, nhập vào thân thể Ô bố Lạp

Thác công chúa này càng thê thảm hơn, bảo là niên phương hai chín, chẳng phải

so với An Lăng Nhiên còn lớn hơn rất nhiều sao, vì lẽ gì tôi lạikhông

được gọi hắn là một tiếng “đệ đệ”?

Cúi gập đầu, tôi rưng rưng thở dài.

Tiểu ngu ngốc mặc dù ngốc, nhưng náo loạn ầm ĩ cũng đều dữ dội hơn bất kì

ai.

Vung tay áo, tôi định xoay người bước ra khỏi phòng.

Ai ngờ mới bước được một bước, lại đột nhiên nghe An Lăng Nhiên ở phía sau

hỏi: “Tay ngươi đang cầm gì thế?”

Tôi mừng rỡ, quay đầu lại nhe răng cười ngọt ngào, giơ dầu hoa hồng lên

quăng nguyên một đoạn dài: “Có phải ngài đang vì phong thấp đau nhức xương cốt,

té ngã bị thương, đau đầu nhức óc mà phiền não? Có phải ngài vì không thể đá

cầu, không thể leo núi, không thể ngắm hoa uống rượu mà buồn bực không? Không

cần sợ! Dầu Hoa hồng chuyên dùng ngoài da, hiệu quả rõ rệt, trong vòng N ngày,

bảo đảm với ngài thuốc đến bệnh trừ. Vui lòng phân biệt dầu hoa hồng chính hiệu

ở các cửa hiệu lâu đời, sản phẩm khác nhau công dụng cũng khác nhau.”

Tôi nở nụ cười đúng chuẩn của một nhân viên quảng cáo, nhìn về phía An Lăng

Nhiên, hắn chỉ lại hơi nâng mí mắt lên, rồi “à” một cái.

Tôi thực thất vọng.

Vô cùng thất vọng.

Không ngờ, trong thời đại này, con người lại có thể phát triển tới mức như

vậy, ngay cả tin vui của quảng cáo mang lại cũng có thể mặc kệ.

Tôi thực khó hiểu.

Vô cùng khó hiểu.

Không phải trước đó tiểu ngu ngốc vì tôi không mua dầu hoa hồng cho hắn nên

mới bực bội sao? Sao bây giờ dầu hoa hồng nằm ngay trước mắt, hắn cũng không có

tí gì vui vẻ hết vậy? Không ôm cổ của tôi mà lải nhải kêu “nương tử”?

An Lăng Nhiên quả thực không như tôi đoán trước, hắn còn lầm bầm nói:

“Không nên tới đây?” Bộ dạng này, cũng không khác gì Vượng Trạch, đúng thật là

chủ nhân sao nuôi chó ấy.

Tôi đột nhiên cảm thấy câu nói này có phần chua xót, nhưng lại không biết

vì sao.

Còn cầm hộp dầu hoa hồng trong tay nói: “Trương Thế Nhân, không, không

đúng, Trương đại phu mua”

An Lăng Nhiên lại “à” tiếp, “Coi chừng vài ngày nữa Lão Trương tới đòi bạc

của ngươi.”

Lời này đúng thật là nhắc nhở tôi, bản lĩnh lừa gạt của Trương Thế Nhân quả

thực khiến tôi bội phục sát đất, nếu không sớm kêu Kỳ Nhi đem bạc mang đến cho

hắn, nói không chừng hắn còn đòi tiền lãi, ngay cả bản thân tôi lỗ vốn với hắn

cũng không hay biết. Một bên sợ hãi lo lắng không yên, một bên đầu óc tôi đột

nhiên đổi hướng.

Hí! Tên tiểu ngu ngốc này phun rõ từng chữ, suy nghĩ nhanh nhẹn, tôi với Kỳ

Nhi còn chưa kịp nghĩ tới chuyện vì lọ dầu hoa hồng này mà bị Trương Thế Nhân

lừa thêm tiền, hắn đã sớm nghĩ ra trước. Đây là chuyện mà một tên ngốc có thể

nghĩ tới hay sao.

Tôi nhìn cái người quái dị này mà mở to hai con mắt, kỳ quái lạ

lùng mà nhìn An Lăng Nhiên.

An Lăng Nhiên dường như cũng phát hiện mình nói sai, ho khan một tiếng,

cười tươi như hoa, hì hì nói: “A? Dầu hoa hồng này không phải dùng để thoa lên

lưng cho Nhiên nhi sao?”

Giọng điệu không còn chút khàn khàn thâm trầm, tiểu ngu ngốc khôi phục lại

dáng vẻ hồn nhiên khờ khạo, trạng thái ngu ngốc của “giọng trẻ con vô hạn”, tôi

cũng lười suy xét nhiều, chỉ cần tiểu ngu ngốc đừng giận dỗi tôi nữa là tốt lắm

rồi, vì thế “Ừ” gật đầu.

Đợi tôi ngẩng đầu lên, tiểu ngu ngốc lại làm một việc khiến tôi kinh hãi

thế tục.

Hắn tao nhã nhấc tay, đang cởi... từng lớp từng lớp quần áo của mình.

Con mắt tôi thiếu điều muốn rớt ra ngoài, theo phản xạ phóng lên trước một

bước, nắm chặt ngực áo nói:

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

Tiểu ngu ngốc vô tội chớp mắt, “Cởi quần áo a.”

“Nói thừa, ta đương nhiên biết ngươi đang cởi quần áo, ngươi cởi quần áo

làm gì?”

Tiểu ngu ngốc bĩu môi, tựa hồ có chút oan uổng.

“Không phải nói giúp ta thoa thuốc sao?”

Khụ khụ, đúng rồi, vết thương của tiểu ngu ngốc ở trên lưng, không cởi quần

áo ra làm sao thoa thuốc. Tôi tự làm xấu mình một phen, khuôn mặt của công chúa

này lại nóng đến đỏ bừng.

Tôi nói lắp bắp: “Vậy thì ngươi đến chỗ ghế quý phi mà cởi, giường chật

chội, không thoa thuốc được.”

Tôi xin lỗi tiểu ngu ngốc, là tôi gạt hắn. Thật ra kêu hắn tới ghế quý phi

cởi áo ra không phải là vì không thoa thuốc được, mà vì tôi sợ chính mình máu

huyết sôi sục rồi chết mất. Mặc dù tân giường của chúng tôi rất lớn, có thể nằm

ngủ đến bốn