
o nên mới sẵn tiện mang tới cho ngươi vài
thứ.”
Nói xong, Văn Mặc Ngọc liền nắm lấy tay tôi, tôi không kịp né tránh, một
cái hộp ấm ấm đã nằm trong lòng bàn tay.
Vâng… dầu hoa hồng.
Tôi hoảng hốt! Mở to mắt trừng Văn Mặc Ngọc, đối phương vẫn tươi cười như
hoa nở tháng ba.
Hắn nói: “Tôi với Trương đại phu coi như cũng quen biết, ông ta nói thứ này
công chúa nhất định cần dùng tới, cho nên bảo ta mang đến”
Nói xong, Văn Mặc Ngọc chắp tay với tôi, ra vẻ muốn rời đi.
Tôi há mồm còn chưa kịp lên tiếng, Văn Mặc Ngọc lại quay đầu ngược lại nói.
“À, thiếu chút nữa quên. Trương đại phu nói tiền thuốc sẽ nhận sau.”
#%&%(! #~#¥. . . . . . ¥*
Còn có thiên lý không? Tên Trương Thế Nhân này lại còn muốn lừa bạc của tôi
a!
Đợi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, Văn Mặc Ngọc đã nhanh chóng rời khỏi Tinh
Nhu Các, trên mặt hồ sen gió nhè nhẹ thổi, hắn phất phất ống tay áo, liếc mắt
sang, tôi trông thấy xa xa có mấy bóng người ẩn ẩn nấp nấp, trong đó mơ màng có
khuôn mặt mỏ nhọn của Tiểu Hoàn.
Thở dài một tiếng, tôi điếm điếm hộp thuốc trên tay, cảm thấy càng lúc càng
nặng.
Nếu Trương Thế Nhân kể cho nghe Văn Mặc Ngọc chuyện tôi đá thương tiểu ngu
ngốc, cũng khó đảm bảo ông ta không phải người Văn gia, thậm chí là gian tế do
Huyền Nguyệt phái tới. Nếu Nguyệt Nhi có tình cảm với hắn, gả cho hắn, e
rằng thật hơi phiền toái.
Chỉ là không biết, nếu thực sự có một ngày như thế, tôi – một quân cờ, lại
sắm vai diễn gì?
Chương 16
Có câu thành ngữ thế này: chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. (chó
cậy thế chủ)
Bây giờ tôi mới cảm thấy câu thành ngữ này nói rất hay, rất rất rất chuẩn
xác, rất rất rất đúng với Mục vương phi!
Ba tôi thường nói, trên thế giới này vốn không có chó, con người thuần hóa
được loài chó sói, ba thời đại sau mới có chó săn, mãi về sau nữa, mới có chó
Nhật, chó Bắc Kinh, chó phốc…
Vì thế cho nên, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nói xa nói gần, cũng có
thể gọi là “sói dựa thế người”.
Lúc này, Vượng Trạch mượn câu “sói dựa thế người” nằm bên giường của chủ
nhân nó, cản đường tôi. Tiểu ngu ngốc thấy tôi kích động bước vào, cũng không
thèm lên tiếng, có lẽ đang nghỉ trưa.
Tôi vốn không định so đo với Vượng Trạch, bước tới bên giường, định báo tin
vui mang dầu hoa hồng trong tay đưa cho An Lăng Nhiên. Thế nhưng, có lẽ hôm nay
Vượng Trạch bị trúng tà thì phải, cứ nhìn tôi nhe răng nhếch mồm, nói sao cũng
không cho tôi bước tới bên giường.
Tôi bước qua trái, nó liền nhếch mồm di chuyển sang trái, còn dùng cái móng
vuốt sắc bén giả bộ gãi gãi như muốn thị uy với tôi; tôi né sang phải, nó cũng
nhe răng cảnh cáo bước sang phải, cái mũi vừa nhíu nhíu, lộ ra hàm răng nanh
đều vo.
Tôi đứng trước bậc thềm run rẩy, con sói này nuôi chưa quen sao. Câu nói
này ba tôi, ông nội tôi, ông cố tôi, ông cố nội tôi… đã nói qua. Đương
nhiên, ông cố tổ tôi tôi còn chưa có phước để gặp mặt, dù sao mấy đời tổ tông
đều nói như vậy, đến ngay cả bác Triệu Tôn Tường chuyên lồng tiếng chương trình
“thế giới động vật” cũng từng nói thế.
Thế nhưng tới tên tiểu ngu ngốc này, cũng y chang.
Vượng Trạch hết lòng bảo vệ chủ nhân, đến cả Kỳ Nhi cũng không sánh bằng.
Mấy ngày nay, có lẽ Vượng Trạch thấy tôi bất hòa với An Lăng Nhiên, vì thế mới
nhắm mắt theo đuôi sát bên cạnh An Lăng Nhiên, kể cả lúc ngủ trưa cũng không
chịu buông tha cho hai vợ chồng trẻ chúng tôi.
Tôi đứng ngoài bậc thềm suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định không nên so
đo với con súc sinh này, vì thế ngồi xuống bàn. Kể cũng lạ, tôi vừa ngồi xuống,
Vượng Trạch liền thu lại hàm răng sắc bén của mình, cũng là bộ dáng cúi đầu quy
phục nằm dưới đất.
Tôi cười “Hắc” một tiếng, bật người đứng lên, nó cũng “Ô ——” rống một
tiếng, hung thần ác sát đứng dậy.
Tôi lại ngồi xuống, nó cũng ngồi xuống.
Tôi tiếp tục đứng lên, bốn cái móng vuốt của đó cũng chống đất.
……………
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, đại khái tôi với Vượng Trạch đùa hơn nửa
canh giờ, khi cả hai bắt đầu mệt rã rời, An Lăng Nhiên rốt cuộc cũng chịu tỉnh
lại.
Hắn cựa cựa mình, không lên tiếng xoay mình ngồi dậy.
Tôi bị kinh hãi một phen, da mặt lại theo bản năng run rẩy: “Ngươi tỉnh rồi
sao?”
Tiểu ngu ngốc quả nhiên không thèm nhìn tôi, chỉ lo gọi tiểu nha hoàn vào,
dặn ôm Vượng Trạch ra bên ngoài cho ăn. Mẹ nó Vượng Trạch này hóa ra là
một con sói đực – bực bội, ở trước mặt tôi thì sáu con mắt dựng thẳng, bộ dáng
như muốn ăn thịt người, lúc tâm trạng tốt hơn một chút, cũng chỉ dùng lỗ mũi hừ
hừ hai tiếng. Nhưng lúc nằm trong tay tiểu nha hoàn trong phủ, nó còn ngoan
ngoãn hơn cả mèo, chẹp chẹp liếm tay tiểu nha hoàn, một đôi mắt ngập nước chớp
chớp còn quan sát người trước mặt, chỉ còn thiếu mỗi nước phe phẩy đuôi với
tiểu nha hoàn.
Đối với điều này, tôi cũng không thoải mái cho lắm.
Nói cả buổi, tình trạng của tôi ở Mục vương phủ càng ngày càng đi xuống.
Tiểu ngu ngốc thì quái gở với tôi, ngay cả con sói tiểu ngu ngốc đang nuôi cũng
không muốn nhìn tôi.
Một hồi thổn thức, tôi không thể không tiếp tục nịnh nọt lấy lòng An Lăng
Nhiên.
Tôi đứng dậy, n