
rất tốt sao? Đen tối muốn chết giống
như tiểu ngu ngốc à, sống vậy mệt mỏi lắm. Ước mơ từ nhỏ của ta là sống một
cuộc sống vô cùng đơn giản, làm một tiểu bạch hạnh phúc nhất, sau đó mang tất
cả phiền não ném sang hết cho chồng, ô ha ha!
(Đột nhiên nước mắt lưng tròng) đáng tiếc, trời ghen tị với người tài, lại
ném ta vào Mục vương phủ chỗ nào cũng đen tối.
An Lăng Nhiên (đột nhiên từ dưới đài đi lên, liếc mắt đưa tình): Vợ yêu,
không cần khó chịu, bờ vai của ta cho nàng mượn dựa.
Liêm Chi: Ta càng hy vọng ngươi cho ta (#‵′) dựa vào!
Phóng viên số 10: Liêm Chi, chửi tục là không đúng đâu!
Liêm Chi: Tướng công, không biết ruồi bọ ở đâu ra, chụp bắt bọn chúng lại
cho thiếp đi!
An Lăng Nhiên: Đóng cửa, thả Vượng Trạch.
Vượng Trạch: Ngao…
Phóng viên số 10: Cứu mạng a ~~~~~~
Câu hỏi 11: Nếu
trên thế giới này chỉ còn lại mỗi ba nam nhân An Lăng Nhiên, Huyền Nguyệt và
Văn Mặc Ngọc, cô sẽ chọn người nào làm chồng?
Liêm Chi: Câu hỏi này không có tính thực tế nha. Vì để gây dựng nên càng
thêm nhiều giống đực cho nhân loại, chắc hẳn là không thể không chọn ba người
này.
Phóng viên số 11: Ách ~~ có ý gì?
Liêm Chi: Là chọn hết cả ba ấy!
Phóng viên số 11: …Nếu như chỉ có thể chọn một người thì sao?
Liêm Chi: Huyền Nguyệt.
An Lăng Nhiên: Tại sao?!
Phóng viên số 11: Thỉnh khán giả dưới khán đài chú ý cảm xúc của mình,
nhưng mà, cô lại chưa từng gặp mặt Huyền Nguyệt, sao lại chọn hắn ta?
Liêm Chi: Bởi vì huynh ấy là hoàng tử, xét thấy vì gánh nặng sản sinh thêm
nhiều nam nhân cho nhân loại rơi vào trên vai ta, ta lựa chọn huyết thống thuần
chủng nhất chẳng lẽ là sai sao?
Phóng viên số 11: Sao tôi lại nghe có chút giống như lai chó lai mèo thế?
Câu hỏi số 12: Cô cho rằng tại sao An Lăng Nhiên lại thích cô?
Liêm Chi: Thích ta vì ta thông minh lanh lợi.
Phóng viên số 12: Làm ơn đi, chúng tôi muốn nghe lời thật lòng.
Liêm Chi: Được rồi… có thể là từ nhỏ sống trong một môi trường phúc
hắc, đột nhiên xuất hiện một con tiểu bạch, giống như con sói sống trong động
đột nhiên nhìn thấy một con tiểu bạch thỏ, có thể không thích được sao?
Phóng viên số 12 (quay đầu xuống khán đài): Có phải thế không,
An Lăng Nhiên đồng học?
An Lăng Nhiên (khuôn mặt bình tĩnh): Thật ra ta cũng thấy thế,
là bởi vì ta một mực lo cho sự nghiệp, đời sống cá nhân thiếu thốn. Lại ngại
thân phận tên ngốc, chưa từng tiếp xúc qua nhiều nữ nhân, cho nên đâm lao đành
phải theo lao.
Liêm Chi (nổi trận lôi đình): An Lăng Nhiên, ta quyết ly hôn
với ngươi!!
An Lăng Nhiên (nở nụ cười mê người): Vừa rồi ta chỉ lừa mọi
người thôi, kỳ thật là bởi vì ta thật sự yêu chết đi được dáng vẻ nổi nóng của
Chi Chi, tựa như bây giờ, mọi người nói xem có phải nhìn nàng đáng yêu lắm đúng
không?
Mọi người lại té xỉu.
Liêm Chi: An Lăng Nhiên, lần này ta nhất định nhất định phải ly hôn với
ngươi!!!
Phần của Túc Phượng
Câu hỏi 13: Có biết
con trai mình đang giả ngu không?
Túc Phượng: Biết.
Phóng viên số 13: Là biết ngay từ đầu à?
Túc Phượng: Lúc đầu chỉ là hoài nghi thôi, sau đó cứ từ từ nhận biết.
Phóng viên số 13: Làm sao nhận biết được?
Túc Phượng: Liêm Chi chính là mồi nhử, thêm một cái cần, con trai nhà mình
tự động mắc câu.
Khán giả một mảnh òa lên.
Câu hỏi 14: Liêm Chi
là do ngài bày kế đoạt về sao? Mục đích là gì?
Túc Phượng: Là do ta cùng Thất điện hạ trù tính đoạt về. Bởi vì trong lòng
Thất điện hạ đã có người mình thích, nhưng lại không muốn cãi lại mệnh lệnh phụ
hoàng, đành phải tới tìm ta, trùng hợp là ta cũng đang nghĩ đến chuyện cưới dâu
về để thăm dò con trai, nhìn xem có thể giấu đầu lòi đuôi hay không.
Phóng viên số 14: Vậy con trai ngài có giấu đầu lòi đuôi hay không?
Túc Phượng: Vừa thấy con dâu đã như khỉ gấp đến độ ngay cả quần cũng không
kịp mặc, còn che được đuôi sao?
Phóng viên số 14: Một câu hai nghĩa nha, ha ha!
An Lăng Nhiên: Nương… người!
Câu hỏi 15: Có hài lòng với
cô con dâu Liêm Chi này chứ?
Túc Phượng: Hài lòng.
Phóng viên số 15: Ngài có chắc chắn
mình không đang nói dối chứ?
Túc Phượng: Đúng thật là rất hài
lòng.
Khán giả: Sao lại thế nhỉ?
Túc Phượng (mỉm cười):
Cũng giống như con trai ta, suốt ngày sống trong một nơi ngươi lừa ta gạt, âm
mưu quỷ kế, phòng bị khắp chốn khó tránh khỏi có chút áp lực về tinh thần. Sau
khi Liêm Chi đến đây, biến cả vương phủ thành gà bay chó sủa, vô cùng náo
nhiệt, thỉnh thoảng thấy cô ta đánh nhau với Vượng Trạch, lẻn vào cãi nhau với
bọn nha hoàn, cảm thấy rất vui vẻ.
Phóng viên số 15: Hình như thỉnh
thoảng ngài cũng ức hiếp khi dễ cô ấy mà?
Túc Phượng: Không phải ta đã nói
rồi đó sao? Ta và con trai ta giống nhau, cảm thấy dáng vẻ tức giận như nổi bão
của nàng rất đáng yêu, rất thỏa mãn.
Dưới đài Liêm Chi (nói
với An Lăng Nhiên): An Lăng Nhiên, ta trịnh trọng thông báo
cho ngươi, ta với ngươi… xong rồi.
An Lăng Nhiên: Đừng thế mà, vợ à! Quan điểm của mẹ ta không có nghĩa là ta!
Phần của Văn Mặc Ngọc
Câu hỏi 16: Xin hỏi
đối với chuyện An Lăng Nhiên đồng hài giả làm ngài, ngài cảm thấy thế nào?
Văn Mặc Ngọc: Sói đội lốt cừu.