
ệu gì là sắp thức dậy cả.
Ngón tay cậu lại khẽ lướt trên đôi môi ấy, sao lại như thế, sao cậu
lại thấy thích thế này chứ? Cảm giác này lại khiến cậu muốn làm một hành động có lẽ là điên rồ, mất kiểm soát. Thế là cúi xuống....
Khi môi cậu chỉ còn cách đôi môi kia chừng một xen-ti-mét nữa thôi thì cậu chợt khựng lại....
_ Không, mình đang làm cái gì thế này???
Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi đó, miệng lẩm bẩm " điên rồi!"
--------------------
Ui, đánh một giấc thấy khỏe cả người. Tôi đứng dậy lắc người mấy cái
thấy xương kêu răng rắc. Những chuyện không vui đã phần nào được giải
tỏa bớt, thật là nhẹ nhõm.
Chợt nghe có tiếng gọi:
_ Lung Linh, thì ra cậu ở đây!
Tôi ngoái cổ về phía có tiếng gọi, là Shirou. Tìm tôi làm gì nhỉ?
_ Chuyện gì vậy? - tôi hỏi.
_Tìm cậu...- vừa nói cậu ấy vừa giơ cái hộp cơm lên-...cùng ăn trưa!
_ Anh bạn thân thiết của cậu đâu không rủ, tìm "kẻ khuyết tật" này làm gì? - tôi cười nhạt nhẽo.
_ Biết rồi hả, chuyện đó đừng để ý làm gì!
_ Nó đập vào tai vào mắt thì không để ý kiểu gì chứ! - tôi vừa nói vừa
lúc lắc cái đầu, tiếp tục-...cậu không coi tôi như họ chứ?
_ Dĩ nhiên rồi, ngay từ đầu tôi đã biết rồi nhớ không? Nếu khinh khi cậu tôi đã không giúp cậu, không đưa cậu về đây, bây giờ cũng không rủ cậu
ăn cơm đâu. - cậu ấy cười.
_ Ờ...cảm ơn!!!
Vậy là ngay từ đầu tên CON RƠI kia đã coi thường tôi rồi, mới không
chịu dẫn đường cho tôi. Bà nó, mắc cái bệnh khinh người điển hình của
bọn quý tộc phong kiến. Haizzz...
_ Vậy chứ... tên CON RƠI kia nhầm ý tôi là cái tên...gì đó đấy đâu rồi, sao cậu không rủ hắn ý?
_ Tan học lúc nào cậu ấy cũng một mình đi đâu đó, không muốn ai đi cùng
cả, tôi lúc nào cũng phải ăn cơm một mình chán lắm, bây giờ cậu là bạn
cùng phòng hơn nữa.... tôi thấy rất có thiện cảm với cậu.... nên...
_ ...Vậy à...ca..cảm ơn cậu - tôi ấp úng, chắc là mặt đang đỏ lên đây, ôi giời ơi!!!!!!!!!!!
_ Mua cho cậu luôn rồi đây! Ăn đi này!
_ Ca...cảm ơn...
Bà nó, sao lại cứ cà lăm thế này. Tôi đưa tay đón lấy hộp cơm, gục
đầu xuống, ấp a ấp úng như gà mắc tóc, chả biết nói gì, mặt nóng phừng
phừng hết cả lên, làm Shirou lại cười.
_ Cậu dễ thương lắm! Thật đấy!
_...Cảm... Cảm....ơn..
_ Cảm ơn hoài vậy??? Haha... - lần này thì cười như nắc nẻ.
Tôi tự nhiên lại thấy tim mình đập nhanh không thể tả, trong lòng thấy vui vui...Chắc tôi sắp bị đổ rồi! Tôi rất thích mưa, nhưng phải là mưa khi tôi
không-đang-ở-ngoài-đường. Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, tôi nói đẹp trời là bởi vì trời đang mưa hớ hớ... thêm nữa, hôm nay là chủ nhật,
tôi tất nhiên không phải đi học, thật là sung sướng, phải nói là very
very sung sướng, thêm nữa, hôm nay đến phiên trực của tên đáng ghét, hắn thuộc đội tuần tra bảo vệ kết giới South Devil, tất nhiên là phải ra
ngoài, đừng nói mưa, lũ quét cũng phải đi!
Tôi đang cố bắt mình hình dung ra cảnh cơn mưa này ngày một to hơn và
trở thành lũ quét, lũ quét biến thành đại hồng thủy, cơn đại hồng thủy
cuốn phăng tên đáng ghét ra tận Thái Bình Dương, trên đường bị cuốn ra
Thái Bình Dương thì hắn ta bị một con cá mập nuốt chửng, con cá mập ấy
lại tiếp tục bị một con cá voi xanh tợp gọn, con cá voi ngu ngốc ấy lại
vô tình bơi vào đúng vành đai lửa ngay lúc núi lửa phun trào thế là lập
tức bị nướng chín, rồi một tên quỷ bệnh hoạn nào đấy mang nó về để phục
vụ bữa tiệc cưới linh đình giữa hắn và một ả quỷ nào đấy đáng ghét y như hắn, còn hắn lúc này không biết bằng cách phục sinh hay gọi hồn đã sống lại một cách thần kì để thưởng thức món chính mình-cá mập-cá voi xanh
áp chảo cùng cô vợ yêu quý của hắn, tuyệt!!! Lúc đấy tôi sẽ cố gắng có
mặt để tường thuật trực tiếp sự kiện hy hữu này, chuyện một kẻ ngu ngốc
tự ăn thịt mình, hay chưa, không chừng sau đó bài tường thuật của tôi
lại trở thành vấn đề nóng hổi nhất được đem ra bàn luận trên mấy trang
mạng xã hội cũng nên.
Tôi đang say sưa tưởng tượng về tương lai gần của tên đáng ghét, vừa
nghĩ vừa cười một mình ngoài ban công ký túc xá, tay đưa ra hứng hứng
mấy giọt nước mưa đang bắn xối xả khi rơi xuống đụng vào thành lan can
gần đấy. Bỗng tôi giật mình vì giọng nói trầm trầm cất lên sau lưng:
_ Nếu có đại hồng thủy thật thì cô phải lo cho cái thân mình trước!
Tôi quay phắt lại, thầm gào lên trong đầu sao hắn không chết mất xác ở đâu đó đi mà cứ thích về đây đứng sau lưng tôi mà nói thế không biết,
nhỡ tôi bị bệnh tim thì làm sao, đột quỵ ra đấy thì làm sao, sao hắn
không thử đặt giả thiết thế đi?
Tôi trừng mắt quát ầm lên:
_ ĐỪNG CÓ ĐỨNG SAU LƯNG TÔI MÀ NÓI, CÒN NỮA, ĐỌC TRỘM Ý NGHĨ CỦA NGƯỜI
KHÁC LÀ VÔ LIÊM SỈ, ANH NGHE CHƯA??? ANH BỊ ĐỌC TRỘM NHẬT KÝ BAO GIỜ
CHƯA, HẢ???
Mất hết cả hứng ngắm trời mưa, tên vô duyên này...
_ Tôi chưa bao giờ viết cái gì gọi là nhật ký, hơn nữa, tôi đọc ý thức
của cô một cách quang minh chính đại, nghe rõ chưa? Nhỏ đanh đá!!!!!
Hắn vừa nói vừa gỡ áo choàng ra, mái tóc hắn bị nước mưa làm cho ướt
sũng, nhưng hình như trông còn đẹp trai hơn thường ngày nữa, đôi mắt màu hổ phách lại hướng ánh nhìn sắc lẻm về phía tôi, nụ