
òn từ nào phù hợp bằng từ quái đản để miêu tả cách ăn mặc
của hắn. Nóng thế này, cụ thể là giữa một buổi sáng mùa hè (cũng gần trưa rồi)
mà mặc cái áo choàng trùm kín mít từ đầu đến chân không thấy mặt mũi y chang
phù thủy, nhìn mà phát sốt. Thấy tôi mắt chữ a mồm chữ o, có lẽ trông rất ngu,
nên hắn ta hỏi tiếp với cái giọng vẻ khinh khỉnh:
_Có phải học sinh cuối cùng chuyển đến trung học South Devil năm nay không?
_Ơ vâng...sao anh...biết?
_Thì mặc đồng phục kia còn gì!
_À...
Bà nó, tôi hỏi đúng là thừa! Ê khoan đã, "sao anh biết tôi là học sinh
cuối cùng chứ?"- tôi lại hỏi. Không lẽ đây là thầy bói sao trời?
_Bình thường không ai lai vãng quanh đây cả, mà hôm nay kết giới của trường
sắp đóng lại rồi, chỉ đợi học sinh cuối cùng nhập học, hơn nữa...
Tự nhiên tôi lại thấy hồi hộp, hơn nữa cái gì????
_Trông cái mặt đần đần, chắc là học sinh mới không biết đường vào trường
nên mới ngồi đây chờ người đến giúp!
TỨC LỘN CẢ RUỘT! "trông cái mặt đần đần"? Thằng điên vênh váo này
là ai mà dám nói tôi "đần đần" vậy? Dám chọc tới chị hả, tức thật rồi
đấy, bây giờ dù mi có là quỷ sa tăng hay thần tiên giáng thế ta cũng cóc sợ nữa
đâu!
Tôi đứng vụt dậy kéo vạt áo choàng của "thằng điên vênh váo" lại
nói:
_ Đừng đùa chứ, muốn gây sự hay muốn đánh lộn bà cô này chấp tất đó!
Tôi không dễ bắt nạt đâu nha, dù gì tôi cũng là một con quỷ,tuy không biết
dùng phép thuật nhưng không bao giờ bị thương, huống hồ trước đây ở trường cũ
tôi còn là một đứa có máu mặt, giỏi đụng tôi xem!
Nhưng ý nghĩ đó và bao nhiêu máu anh hùng đang phun trào như núi lửa sắp
hoạt động bỗng chốc tịt ngóm khi mũ trùm đầu của "thằng điên vênh
váo" do lực tay hơi quá đà của tôi kéo áo choàng làm nó rơi xuống theo.
_Cô làm cái quái gì thế?
_Ơ...tôi...
Đằng sau lớp áo choàng kín mít, khuôn mặt "thằng điên vênh váo"
hiện ra, bà nội ơi, gì thế này?
Tự nhiên đầu óc tôi quay mòng mòng, ý nghĩ duy nhất là có được món bảo bối
nào đó của Doraemon để quay ngược thời gian lại. Tôi thề...huhu...sẽ không làm
những hành động lỗ mãng như vừa rồi mà sẽ hành xử 'thục nữ" hơn.
Shock!
Tôi thực sự đang bị sốc!
Không biết phải mô tả thế nào nhưng mà cảm giác của tôi lúc này thật khó
diễn tả. Trước đây khi tôi còn học ở trường cũ, điểm tổng kết môn văn của tôi
gì thì gì cũng tám phẩy trở lên, các thầy cô không ít lần cử tôi đi thi học
sinh giỏi văn. Có thể nói, tài chém gió của tôi cũng phải thuộc top "hàng
khủng", văn chương cứ gọi là lai láng.
Chòy!!!!!!!!!! Vậy mà bây giờ tôi đang bị làm sao thế này???
Thậm chí tôi không nghĩ được một từ nào để miêu tả cái mặt của "thằng
điên vênh váo" đang đứng trước mặt tôi bây giờ, hay chính xác hơn là cái
mặt của kẻ đang bị tôi túm trong tay bây giờ.
Nói thế nào nhỉ?
Đẹp trai!
Không! Phải nói là "chuẩn một mỹ nam"!!!!!
Nếu mà phải so sánh hoặc lấy ví dụ cho dễ hình dung thì, hội tụ các nét
giống của Kudo shinichi, của Kamui, của Lee Shin, của sesshomaru, của zero
kiriyuu, của Lee Min Ho, Kim Bum, Lee Hong Ki, Hero,...của tất cả các thần
tượng trong truyện tranh và không phải trong truyện tranh của tôi. Bà nó chứ,
có lẽ tôi đang nhìn hắn ta với vẻ gì đó như kiểu tôi sắp nuốt sống hắn ta không
bằng, chả trách, tôi hình như còn đang cảm nhận được sự VÔ-CÙNG-KHÓ-CHỊU từ con
người này, ý quên, con quỷ này chứ nhỉ, phải không ta?
Hắn ta cũng là quỷ, không phải chứ? Nếu là trước đây, có đánh chết tôi cũng
không tin rằng, "quỷ mà đẹp trai thế này á?????"
Thôi xong! Tôi ngu rồi!
Ai đó lấy cái gì đập chết tôi đi!
SAO MÀ TỰ NHIÊN MÌNH LẠI GÀO LÊN THẾ HẢ GIỜI ?
Nếu không có ai đánh thì hình như tôi cũng đã tự giết tôi rồi còn gì. Tôi
vừa sửng cồ lên với hắn, và bây giờ tôi lại đi khen hắn "đẹp zai",
tôi có bị động kinh không vậy hả giời, đây là cái tật mà mẹ luôn nhắc tôi buộc
phải sửa cho bằng được, "Nghĩ thôi và đừng có phun ra sạch sẽ những điều
mình đang nghĩ", nhớ lại những lúc ấy tôi mới thấy mình thật ngốc nghếch
khi chỉ tặc lưỡi cho qua lời mẹ. Hậu quả của việc không chịu nghe theo những
lời khuyên bổ ích nhất từ cha mẹ đổ xuống đầu những đứa trẻ không biết điều là
cả một bài học xương máu đấy, ngẫm đi rồi mới thấy đau. Điển hình như bây
giờ-trường hợp của tôi ngay lúc này chẳng hạn.
Và ngay khi tôi lại chuẩn bị rơi vào lẩm nhẩm cái điệp khúc "cá không
ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ..." thì lập tức cảm thấy mông mình đau
điếng. Bà nội nó chứ! Gì nữa đây, không phải tôi đang sám hối đây sao mà còn bị
trừng phạt chứ? Chúa ơi! Nếu người ta mắc lỗi và đến nhà thờ xưng tội trong khi
đó chúa vẫn không tha thứ thậm chí còn giáng tội thêm thì không biết nhà thờ và
cha xứ còn có tác dụng gì nhỉ?
Tha lỗi chứ thói quen của tôi và những cái tật của tôi thì nhiều vô kể, mà
sửa thì đâu có dễ dàng gì-tất nhiên ''non sông dễ đổi, bản tính khó dời",
cho dù tôi có là quỷ thì cũng đừng thắc mắc tại sao tôi suốt ngày gọi chúa.
Khi định thần lại, tôi mới phát hiện ra là tôi không phải đang bị chúa
trừng phạt vì tội không nghe theo lời cha mẹ, mà nguyên nhân làm cái mông tôi
đau