Snack's 1967
I'm A Devil!

I'm A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322810

Bình chọn: 7.00/10/281 lượt.

tên người ta. Một cô giáo nói với tôi :

_Kí túc xá trường chúng ta mỗi phòng có ba người, hầu như đã đủ cả, còn có

một phòng thôi vừa đủ đúng cho học sinh cuối cùng. Em nhận chìa khóa rồi trở về

phòng đi, muộn rồi, mai 8h sáng sẽ vào học như bình thường, em sẽ ở lớp LỜI

NGUYỀN nhé! Mai tan học em hãy đến đây để đăng ký tham gia vào một câu lạc bộ

của trường theo thông lệ!

Hơ hơ...lớp LỜI NGUYỀN...đúng là dành cho quỷ, mà có vẻ chọn đúng quá nhỉ,

tôi hay mở miệng rủa xả người ta lắm.

Khệ nệ xách vali về phòng, tôi liên tục nhìn trước ngó sau tìm nơi mình

được bố trí chỗ ở, ui ui, cái sơ đồ nhằng nhịt này, biết phòng 207 ở đâu đây?

Cái trường này cũng lạ quá cơ, mình được cho vào phòng 207, nhưng theo sơ đồ

này thì kí túc xá nữ chẳng phải là ở khu bên kia hay sao, đâu phải khu này?

Nghĩ đến đây thì chân tôi chợt khựng lại, ế, phòng 207 đây rồi nè. Phù,

cuối cùng cũng tìm ra.

Phòng sáng đèn nè, xem ra bạn cùng phòng của tôi đã về rồi.

CỐC! CỐC!- Tôi gõ gõ vào cửa.

Có tiếng nói từ trong vọng ra, và cánh cửa phòng 207 bật mở.

_Ai vậy?

_Ơ...sao lại là cậu?

_Tôi cũng đang thắc mắc đây, cậu đến có chuyện gì thế, sao lại xách vali

theo mà chưa về phòng, hơn nữa...sao cậu biết phòng tôi vậy?

_Đây là phòng...207???

_Ừ! Cả trường chỉ có một phòng 207 thôi, bên kí túc nữ bọn cậu là đến phòng

107 đó. Phòng cậu là phòng nào thế?

_...2...207...

_Hở? HẢ???? CÁI GÌ CƠ????

_Tôi được giao chìa khóa phòng này...

_Đây là KÍ TÚC XÁ NAM mà??????????

_Tôi cũng không biết nữa...có lẽ là...nhầm lẫn?!- Tôi cũng bắt đầu hoảng

rồi, trường này kì vậy? Xếp tôi vào kí túc nam là sao?

_Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy, Shirou?

Một giọng nói vang lên, một giọng nói nghe rất quen, một giọng nói nghe

thôi đã thấy ghét.

_SAO CÔ LẠI CÓ MẶT Ở ĐÂY HẢ?????

_SAO TÔI LẠI KHÔNG ĐƯỢC CÓ MẶT Ở ĐÂY HẢ?

Nhìn cái bản mặt đáng ghét này, đột nhiên tôi lại sửng cồ lên, không kịp

suy nghĩ đã hét đáp trả. Phải, chính là "thằng điên vênh váo" lúc gần

trưa tôi đã gặp. Bà nó chứ, cái này có phải là "oan gia ngõ hẹp"

không đây?

Thấy thái độ của tôi như thế, hắn đột ngột sững lại mất mấy giây, rồi khóe

miệng lại nhếch lên, nhìn tôi chằm chằm. Không phải chứ, tên bệnh này ăn nhằm

cái gì mà cứ suốt ngày cười cười kiểu đó nhỉ? Không sợ méo miệng hay sao? Hay

là hắn nghĩ rằng cười như thế thì trông rất phong cách vậy?!

_Trường xếp cậu vào đây à?

_Ừ...

_Sao lại thế được nhỉ?

Nói đến đây thì cả tôi và Shirou (tên anh chàng ga-lăng đã bế tôi đến đây

đó^^, nãy nghe "thằng điên vênh váo" kia gọi thế) đều không biết phải

nói gì tiếp. Hơ hơ, không lẽ phải đứng đây đến bữa tối hay sao, mà sắp đến giờ

ăn òy còn gì, tôi đói huhu...Giờ này mà ở nhà là mẹ đã gọi tôi xuống ăn cơm

rồi, giờ lại hối hận vì mỗi lúc mẹ giục xuống ăn cơm thì tôi lại lề mề đợi đến

lần gọi thứ n mới chịu đi xuống.

_Giờ tính sao đây?...- Tôi rụt rè hỏi, nhìn Shirou với ánh mắt cầu cứu,

không dám liếc sang kẻ đứng bên cạnh cậu ấy dù chỉ một tích tắc. Chả có gì khó

hiểu, với cái ánh nhìn người khác được cấu tạo có thể bắn chết đối phương ấy,

tôi mà dám liếc xéo một cái có khi sẽ bị BÙM vỡ sọ không biết chừng.

1s...2s...3s...4s...5s...

Không ai lên tiếng cả. Không khí bỗng chốc có vẻ căng thẳng, dường như

Shirou cũng không biết phải làm sao, trông cậu ấy hơi bối rối. Tôi thì đang lạnh

hết cả sống lưng, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.

_Theo tôi! -một trong hai cuối cùng cũng lên tiếng.

Cổ tay tôi đột nhiên bị túm chặt lấy mà lôi đi không thương tiếc.

_Khoan đã, Ren! Cậu đưa cô ấy đi đâu vậy?

Đấy, đến bạn mình hỏi mà cũng không thèm đáp lấy một câu, huống chi tôi-

một con nhỏ lạ hoắc có "cái mặt trông đần đần" ở đâu chui ra thì hắn

coi là cái đinh gì đây. Thật đúng là, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có!

_Đau! Buông tay tôi ra!

_Này anh...

Đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc, khinh người đến thế là

cùng. Chúa ơi, tôi tự hỏi không biết cái bệnh "vênh" này thì có thuốc

chữa không??!!!

Phải cố gắng lắm tôi mới bắt kịp tốc độ "đi bộ" của tên này, còn

đang thở hồng hộc thì thấy hắn lao về phía ban công, tất nhiên là vẫn

đang....lôi tôi theo!!!!!!

Gì??????? Đừng đùa chứ, đây là TẦNG 10 đấy!!!!! Hắn bay được, còn tôi thì

không!!! Từ đây xuống đất bằng đường hàng không thế này, tôi không chết nhưng

không khéo sống thực vật mất thôi, may mắn hơn thì vật vã đau đớn gấp đôi KHÔNG

NGƯỜI CHĂM SÓC trong vài tháng trời là ít. Sao tên trời đánh thánh vật này cứ

thích chơi tôi thế nhở?...

Chưa kịp kết thúc mớ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu thì tôi đã thấy chân mình

rời khỏi mặt đất, cả thân người lao như bay ra ngoài ban công.

OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi quên là "thằng điên vênh váo" này không biết tôi CAN'T FLY,

thôi xong! Thề có chúa là nếu còn sống sót nguyên vẹn mà trở về thì bài học đầu

tiên của tôi ở cái lớp lời nguyền tôi sẽ áp dụng với tên khốn này đầu tiên! Còn

bây giờ thì...

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........

_Ê, hét đủ chưa? Hay muốn tôi biến ra cái gì nhét vào họng cô hả?- giọn