
điếng nãy giờ là tôi đã bị "thằng điên vênh váo" kia dẩy ra khỏi
người hắn và ngã uỵch xuống đất làm cái mông đáng thương của tôi lần nữa tìm về
với đất mẹ bằng một lực không nhỏ tí nào. Bạn có hiểu "đau thấu xương, và
buốt tận óc" là gì không, hoặc bạn đã bị gãy xương bao giờ chưa? Tưởng
tượng thế đi và bạn sẽ biết tôi đau thế nào.
Tôi không phải đang trầm trọng hóa vấn đề lên đâu, sự thật là tôi không thể
bị thương, nhưng bù lại là tôi sẽ phải chịu những trận đau kinh khủng gấp đôi
như thế, chỉ là tôi không phải chịu những vết bầm tím, hay phải mất đi một giọt
máu nào mà thôi. Nhưng theo tôi thì thà đau bình thường mà mất tí máu, còn hơn
không bị thương mà đau đớn gấp đôi. Tôi từng kể chưa nhỉ, cái lần mà tôi ngã
xuống từ tầng ba ý, không vỡ sọ bươu đầu nhưng tôi đã bất tỉnh hơn một tháng
trời, mẹ nói lúc hôn mê tôi còn không ngừng giãy giụa vì đau đớn, khóc ướt cả
gối. Sau lần ấy tôi tuyệt nhiên không dám leo trèo nữa.
Và bây giờ thì tôi đang bị đau gấp đôi đây, lỗi do tên khốn kiếp "đẹp
zai" kia gây ra đấy. Tôi hối hận lắm rồi, tôi xin rút lại tất cả những gì
mình vừa nghĩ về hắn và cả câu nói vừa rồi nữa, hắn ta chỉ có cái vỏ thôi chứ
không thể nào bằng một góc các thần tượng hoàn hảo của tôi được. Nếu là các
thần tượng của tôi, tôi thề là nếu họ ở trong tình huống này thì họ sẽ không
nói với tôi là cái mặt tôi trông đần đần, hay dẩy tôi ra một cách phũ phàng như
thế, chắc chắn là NEVER!!!!!
Tôi ném cho "thằng điên vênh váo" một cái nhìn hình viên đạn xẹt
ra lửa, thầm nguyền rủa tên khốn kiếp chỉ được cái mã kia nguyên một tràng dài
dằng dặc: "bà nội mi, ta thề rồi có ngày mi chết với ta, ta sẽ bóp cổ mi,
sẽ đá vào cái mông ngu ngốc của mi, sẽ cho bọ cạp cắn chết mi, sẽ biến mi thành
món thịt ba chỉ, sẽ lóc xương, lột da, ăn thịt mi, sẽ %#%^*%*^%*&*
$#@&+|)_....mi, CÁI ĐỒ CHẾT TOI CHẾT TIỆT!!!!!"
Nguyền rủa một tràng dài đã đời, tôi tự thấy thỏa mãn và bắt đầu vênh cái
mặt lên với hắn. Thánh thần ơi, hắn đang cười kìa, không phải cười ha hả mà
khóe miệng chỉ nhếch lên tí xíu kiểu khinh bỉ, bà nó chứ, cá tiền là hắn đang
nghĩ "tôi đi guốc trong bụng cô", chắc chắn luôn.
Tôi bĩu môi lại dù mặt vẫn còn nhăn nhó chưa hết đau. Đột nhiên hắn ta tiến
lại gần và cúi mặt xuống...
_Gì? Anh định làm gì?-tôi hơi chột dạ.
_Không có gì, chỉ muốn nhìn kĩ cái mặt cô một tí xem xem với cái bản mặt
này của cô...
Bà nội hằn ta, mặt tôi cũng được lắm chứ đâu đến nỗi. Tôi đang định mở
miệng đá xoáy vài câu kiểu như ''bộ anh bị cận thị hay sao mà phải cúi sát thế
này?" hoặc là"xin lỗi, tôi không biết quỷ cũng nói chuyện với khoảng
cách vô duyên thế này, chứ tôi cũng là quỷ nè mà đâu có đâu", thì nghe hắn
ta nói nốt vế câu còn lại của cái câu mà hắn đang nói dở ấy. Không chỉ thế, hắn
còn cố nhấn mạnh từng chữ nữa, sợ tôi điếc hay sao mà phải...
Nhưng vế câu sau ấy, nó làm tôi giật nảy người, có cảm giác điện chạy dọc
sống lưng. Hắn ta nói tiếp :
_...có thể bóp cổ, đá vào mông, cho bọ cạp cắn chết tôi hay lóc xương, lột
da biến tôi thành thịt ba chỉ không mà thôi!
Ớ......Cái gì kia? Tai tôi mắc bệnh điếc thật rồi hay sao thế này? Tôi nghe
lầm chăng?
Và tôi cứ thế đơ ra như tượng. Hắn cười khẩy, tiếp tục cái giọng khinh
khỉnh của hắn:
_Sợ quá cơ! Cô đòi ăn thịt tôi?
Ôi trời đất ơi! Có phải cái tật "phun hết những gì mình nghĩ" của
tôi vừa phát tác không? không lẽ trong vô thức tôi đã phun ra sạch sẽ rồi sao?
Rõ ràng vừa rồi tôi có nói gì đâu? Thế sao hắn lại biết được những gì tôi vừa
nghĩ vậy chứ??????????
Nếu tai tôi không điếc, và tôi cũng không phải do mông đau quá mà bị ảo
giác thì...
Con quỷ này...
Hắn ta...
Có thể ......ĐỌC ĐƯỢC SUY NGHĨ CỦA KẺ KHÁC !!!!!!!!!!!!!!!!!!
OH MY GOD!
Nếu hắn ta lợi hại như vậy thì chết tôi rồi còn gì?!
Liệu hắn có giết tôi không đây? Hắn là quỷ thật đấy, có vẻ không phải loại
quỷ "hai lúa" như tôi. Điều này thì....DÁM LẮM À!!!!!!!!!
Cười khẩy thêm cái nữa, hắn trùm lại cái mũ quái dị của mình lên đầu làm
gần như toàn bộ gương mặt bị che khuất, sau đó quay gót định bỏ đi.
Chết! Hắn ta mà đi thì tôi biết tính sao bây giờ? Tôi đâu có biết đường
đâu, chẳng lẽ lại mở miệng nhờ vả trong khi rõ ràng tôi còn vừa mới rủa xả hắn
xong, quan trọng hơn là những lời nói đáng lẽ là hắn không được nghe thì hắn
lại nghe được, quả là "há miệng mắc quai", cho dù tôi không hề mở
miệng nói câu nào hết. Đấy là tôi còn may chán vạn khi hắn ta chưa nghĩ đến
việc cho tôi đi gặp ông bà ông vải sơm sớm.
Ngay lúc tôi quyết định dẹp bỏ sĩ diện sang một bên để lên tiếng nhờ vả dẫn
đường thì hắn ta đột ngột quay lại. "Hê...không lẽ tốt đột xuất? Mình chưa
mở miệng nói câu nào đã quay lại giúp sao?"-tôi chợt nghĩ.
_Tất nhiên là không!!! Cô đang ăn dưa bở đấy à?-hắn nói, và tôi thấy hình
như khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
Bà nó chứ, lại cười đểu! Cái thể loại hắn ta mà là con người thì, dám cá là
ra đường thể nào cũng ăn đập-nếu xui xẻo đụng phải mấy tay anh chị hay côn đồ.
Hắn quay lại, như hắn nói tất nhiên không phải để giúp tôi như tôi