
‘lông’ của tôi đều cho cô, cô bình tĩnh chút đi.”
Mặt của tôi bắt đầu run rẩy: “. . . . . .”
“Nếu không cho cô tự vào tìm trong tôi này, tôi cho … tìm thử đây, quả thật là không thấy một ‘lông’ nữa, lạ thế?”
Tôi hoạt kê nửa ngày, hít một hơi thật sâu, khoát tay nói: “Ông chủ, tôi không cần một ‘lông’ kia .”
Không đợi ông ta trả lời tôi liền xoay người rời đi, không ngờ ——
Khi tôi đang mở cửa xe bước vào, ông chủ tiệm chạy ra cửa hàng nhìn về phía tôi la lớn: “Cô ơi, cám ơn cô không cần ‘lông’ của tôi!”
= =|||
Dưới chân tôi lảo đảo, mém ngã sấp xuống.
Ánh mắt quần chúng nhân dân lúc nào cũng sáng như tuyết, cảm giác thấy ánh mắt giống như đèn pha nhanh chóng tụ tập trên người mình, mặt của tôi bắt đầu bị rút gân diện tích lớn, chỉ cảm thấy lông trên người sắp nổ tung, tôi giống như tia chớp vọt vào trong xe, kêu Diệp Tử Ninh nhanh chóng lái xe rời đi.
Xe chạy được một đoạn xa, chữ “囧” trên mặt tôi mới dần dần bị tiêu diệt, lại phát hiện Diệp Tử Ninh một mực trộm nhìn tôi, thái độ kia so với khi bị táo bón còn muốn sinh động hơn ba phần, nhìn cỡ nửa ngày anh ta mới kỳ quái nói: “Nhìn không ra cô thế này mà có ham muốn. . . . . . kỳ quái như vậy.”
Tôi ù ù cạc cạc hỏi lại: “Ham muốn cái gì?”
Anh ta dùng ánh mắt kỳ quái liếc tôi một cái, “Thu thập lông của ông chú.”
Tôi 囧囧囧. . . . . .
Vì thanh danh của mình, tôi cực lực giải thích: “Tôi không ham muốn đó mà, là vì. . . . . .”
Tôi còn không kịp giải thích xong, Diệp Tử Ninh đã cắt ngang lời tôi nói, đỏ mặt, lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng ấp úng: “Lần sau không cần phải giả bộ như vậy. . . . . . Nếu cô muốn lông thì. . . . . . Có thể. . . . . . nói với tôi.”
Đầu tôi “Bang” một tiếng. . . . . . Thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ.
Tôi bị câu nói giống như sét đánh của Diệp Tử Ninh đánh cho một phát trong gió hỗn độn, vạn kiếp bất phục, đần người ngồi im re không nói được tiếng nào.
Tôi phát hiện con người tôi một khi mà để ý tới ai đó thì người đó sẽ bị xui xẻo, khi Diệp Tử Ninh lái xe qua phòng an ninh, tôi phát hiện bên trong phòng an ninh có một gương mặt mới, lúc ấy tôi cảm thấy vô cùng lo lắng cho anh chàng bảo an đẹp trai lúc trước bị xa thải rồi, sau lại hỏi thăm nhiều người mới biết được anh ta không bị cuốn gói về nhà mà chỉ bị chuyển công tác đến chỗ khác thôi. [Sunny: Diệp ca, ca cũng thật là độc đoán, Trư Trư mới nhìn mĩ nam có một chút mà đã đuổi mĩ nam đi chỗ khác rồi >”
Sau đó tôi lại buồn bực, bởi vì một đám bảo an mới này lớn lên nhìn vào … “ thật vô cùng có lỗi”, thiệt là không để cho người ta một chút không gian ảo tưởng nào, haizz. . . . . .
Vào ban đêm, khi Diệp Tử Ninh đang tắm, tôi bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ mà anh tôi phân phó, cho nên tôi trộm xâm nhập vào phòng anh ta, hy vọng có thể tìm được chứng cớ nhanh lên như vậy tôi mới có thể sớm ngày thoát khỏi ma trảo.
Trong phòng tắm truyền tiếng xả nước, cho nên tôi chăm chú mà tìm tòi.
Nơi này không có, nơi này cũng không có, tôi lén lút đến ngăn tủ bên giường anh ta, nhưng vẫn không thấy cái chết tiệt chứng cớ gì đó.
Bỗng nhiên, trong một ngăn tủ nhỏ tôi phát hiện một cái hộp rất kỳ quái, cái hộp kia thiết kế thật xưa, tuổi của nó chắc cũng ba bốn mươi năm gì đó, tôi lắc lắc vài cái cái hộp liền phát ra thanh âm “Cạch cạch” .
Hay là bên trong chính là chứng minh? Tôi lập tức phấn khởi giống như nhặt được bảo bối.
Nhưng mà cái hộp bị khóa rồi, tôi gỡ như thế nào cũng gỡ không ra, ngay tại khi tôi muốn tìm cái gì đó để cậy cái hộp ro thì một bóng đen lén lút bao trùm trên đầu tôi ————
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Chết rồi!
Anh ta đi ra khi nào vậy, sao cả một tí tiếng động cũng không có, tôi sợ quá xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Diệp Tử Ninh mặc áo khoác từ phòng tắm đi ra, mặt tôi bị dọa tái xanh. +_+
“Cô đang lục tìm đồ của tôi?” Mắt phượng của Diệp Tử Ninh lại nhếch lên, tôi đặc biệt sợ này chiêu của anh ta, mỗi lần anh ta làm động tác này thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Hắc hắc, thiếu gia, ngài tắm xong rồi?” Tôi cười nịnh.
“Tôi hỏi cô đang làm cái gì? Vì sao chạy đến trong phòng tôi?”
“Hắc hắc. . . . . . Không có gì cả, quét tước phòng mà thôi, mà thôi!” Tôi lui về phía sau hai bước.
“Sau lưng cô đang cầm cái gì vậy?”
“Hắc hắc. . . . . . Không lấy cái gì của anh đâu, tôi phải đi về tắm rửa, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, huynh đài, chúng ta này không hẹn gặp lại!” Tôi xoay người nhanh như chớp bay ra ngoài. . . . . .
Tôi bay, tôi lại bay, tôi tiếp tục bay. . . . . . Mắt thấy thắng lợi đang đến, cánh cửa đáng yêu sắp tới rồi, tôi bước một cái là có thể lao ra cửa, đi đến thế giới ………tự do!
Có điều tôi đánh giá quá thấp Diệp Tử Ninh ma quỷ này rồi, Diệp Tử Ninh là ai? Là người vượn! Còn chưa có tiến hóa hoàn toàn thành người! >”
Anh ta giữ chặt của tôi áo, sau đó mạnh mẽ kéo tôi một cái, tôi tựa như con gà con nhào vào trong ngực anh ta.
Ách. . . . . . Thực là cứng!
Tôi sợ anh ta nhìn thấy cái hộp kia, cho nên lúc bị anh ta kéo qua đã đem cái hộp ấy nhét vào trong ngực, sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn Diệp Tử Ninh, bộ dáng ‘xem anh làm g