
ì được tôi’.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Diệp Tử Ninh, lòng tôi vui như mở cờ!
Có điều vui quá hóa buồn, ánh mắt của Diệp Tử Ninh đảo qua trên người tôi, cuối cùng cố định trên ngực tôi, bình tĩnh nhìn vài lần, sau đó vươn tay ra thẳng tắp muốn sờ vào ngực tôi.
Tập kích ngực tôi?
Bốn chữ này nhanh chóng chui vào đầu tôi! Tôi thở hốc vì kinh ngạc, quên cả phản ứng! >”
——————-
Độc giả A( hai mắt lóe sáng ): “Sờ thế nào? Sờ thế nào?”
Độc giả B( hưng phấn mà xoay quanh ): “Tiểu Diệp mau sờ mau sờ! Cởi quần áo của nàng, mang nàng lên giường!”
Độc giả C( biểu tình hung ác ): “Đồ nhà quê, đầu năm nay ai còn sờ nữa! Trực tiếp bắt lấy nó, sau đó vân vê, nhào nặn, xoa bóp, làm ra các loại hình dạng, còn có. . . . . . “(bỏ bớt 1000 chữ cua đồng)
Của tôi mặt nhất thời đỏ thẫm giống như đèn lồng, cả người biến thành củ khoai lang, hai chân lại giống như mọc rể đóng đinh tại chỗ để……. nhìn ngón tay cuối cùng của anh ta đụng vào ngực trái của tôi.
“A a a a. . . . . . Tập kích ngực tôi. . . . . . dê xồm. . . . . .” Sau khi bị ăn đậu hủ tôi mới hoàn hồn hét lên một tiếng thét chói tai.
Anh ta anh ta anh ta anh ta anh ta anh ta thật sự sờ ngực tôi! >”
Diệp Tử Ninh lại sờ sờ ngực tôi, mắt phượng nhìn tôi, ngả ngớn cười nói: “Đừng kêu nữa, làm tội cổ họng như thế, nơi này hiệu quả cách âm vô cùng tốt, chẳng ai nghe đâu.”
Cái bộ dáng kia của anh ta làm tôi tự nhiên nghĩ tới tình tiết máu chó hay coi trong phim truyền hình: đại thiếu gia đùa giỡn con gái đàng hoàng, tôi nghĩ vậy nhất thời bị thiên lôi đánh cho mấy cái, tóc gáy dựng thẳng.
Tôi giận: “Cái tên lưu manh chết tiệt này! Anh làm chi sờ cái kia. . . . . . của tôi?”
Anh ta còn giả bộ vô tội: “Người nào?”
Tôi một tay cầm lấy ma trảo của anh ta hung hăng cắn một cái: “Đây nè!”
“Ồ, nguyên lai cô là đang nói bánh bao nhỏ của cô à.” Ánh mắt anh ta lại mê đắm tập trung đến ngực của tôi.
“Anh mới là bánh bao nhỏ, cả nhà anh đều là bánh bao nhỏ!” Tôi giận, cơ hồ nhảy dựng lên.
Tôi nào có nhỏ như vậy? ! Tuy rằng dáng người tôi không phải tốt lắm, nhưng dù thế nào không thua gì bánh bao của Thượng Hải mà? ! Anh ta dựa vào cái gì giáng cấp của tôi chứ?! Tôi mặc cái Bra ma thuật gì đó thì tùy tùy tiện tiện cũng có thể coi là cỡ C, chính là đêm nay vừa vặn không có mặc mà thôi. [Sun: Trư Trư nhà ta đang biện hộ vì sao ngực của bạn ấy nhỏ đây mà >”
Diệp Tử Ninh chính là cười, cười đến yêu mị vô hạn, yêu nghiệt vô hạn! !
Tôi gắt gao bắt lấy cổ áo nhiều nếp nhăn của mình, đồng thời nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có ý tưởng tà ác xông ra, nếu không mình sờ lại đi? >”
Nhưng cuối cùng tôi cũng nhịn: “Nói đi, vì sao anh sờ nơi đó của tôi?”
Diệp Tử Ninh không cười, nghiêm túc nói: “Tôi thấy ngực cô một bên lớn một bên nhỏ, tôi sợ cô có bệnh gì cho nên chuẩn bị giúp cô kiểm tra một chút.”
“Tôi chả tin, anh rõ ràng là nhân cơ hội ăn đậu hủ của tôi!”
Tôi giận, cái hộp tôi rõ ràng là giấu ở ngực phải, nếu anh ta thật là nghĩ muốn bắt lại cái hộp, vì sao không sờ bên phải mà là sờ bên trái, cho nên tóm lại là chỉ có một cái kết quả: anh ta là cố ý, anh ta là cố ý chiếm tiện nghi của tôi, ăn đậu hủ của tôi!
Tôi bực bội rồi đó, Diệp Tử Ninh, tôi với anh không đội trời chung!
Diệp Tử Ninh lại trưng ra một bộ dáng thực vô tội thực vô tội, thực giật mình: “Cô có đậu hủ sao?”
Lòng tôi tức đến mức muốn bốc khói, tức giận đến hai chân phát run, thiếu chút nữa tức quá ngất đi, hận không thể tìm khối đậu hủ đập đầu lên đó!
Tôi lấy cái hộp ra đặt lên trên giường, “Tôi chả cần, cái đồ vật chết tiệt này trả cho anh là được.”
Nói xong không để cho anh ta có cơ hội trả lời, tôi liền lao ra phòng anh ta, “Bang” một tiếng đóng cửa lại chui vào trong phòng của tôi, khóa trái, tôi sợ, tôi sợ anh ta qua tìm tôi tính sổ hoặc là hỏi tôi vừa rồi đang làm cái gì.
Đêm đó tôi không dám ra phòng bước nào hết, vẫn ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ đến chuyện bị khi dễ lại tức giận ngủ không được, lên mạng tìm Tư Đồ tố khổ.
Tôi: “Tư Đồ, đi ra!
“Ý,. . . . . . Giả chết? Bắt chước người ta học lặn mà còn dám giả chết, xem tớ xuống nước đem con tôm càng này bắt lên này!”
Tôi: “Tư Đồ, nếu không ra, tớ sẽ tuyệt giao với cậu!”
Tôi: “Tư Đồ. . . . . . nếu cậu không để ý đến tớ nữa, đêm nay tớ sẽ trộm treo cổ trước cửa nhà cậu!”
Tư Đồ: “(–) có rắm mau phóng!”
Tôi: “Tư Đồ, tình cảm của chúng ta thật thân thiết đó nha!”
Tư Đồ: “. . . . . .”
Tôi: “Tư Đồ, tớ buồn bực lắm, tớ đang nghĩ không biết khi nào mới có thể thoát ly khổ hải?!”
Tư Đồ: “Tớ kể cho cậu nghe một truyện. Trước đây có một cô gái luôn bị chồng mình khi dễ, cho nên cô ta chạy tới thầy tướng số, hy vọng thầy bói có thể chỉ điểm giúp cô ta.”
Tôi: “Trời ạ, loại đàn ông này còn xài làm gì, li dị anh ta!”
Tư Đồ: “Cậu bây giờ cũng có chạy được đâu, cũng phải bị người đàn ông kia khi dễ à?”
Tôi: “>_
Tư Đồ: “Cô gái ấy xin sâm, đưa cho thầy bói xem, thầy bói xem xong lắc đầu nói: cô đấy, nửa đời trước, nhất định bị khi dễ.
Cô gái kia vui mừng: ý nói là nửa đời sau tôi không còn bị khi dễ nữa, đúng không?
Thầy bói