The Soda Pop
Kẻ Ác Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Kẻ Ác Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321924

Bình chọn: 8.5.00/10/192 lượt.

nghĩ như vậy sao?”

“……” Cô mới không phải……

“Tùy em.” Anh nhàn nhạt vứt xuống dưới một câu, đi ra phòng ngủ, không nghĩ lại vì chính mình giải thích.

Lạnh quá —— Tất Ngọc Nhi rụt lại thân thể, nhắm mắt lại, lục lọi chăn bông, qua vài giây, cô buông tha mở mắt ra.

Đem chăn đơn đi, mặt Khúc Túc không biểu tình đặt chăn ở trên mặt ghế gần bàn hoá trang, nói rõ muốn chính cô tới cầm.

Không khí lạnh lẽo rót vào, cô run lên hạ xuống, liền tranh thủ mặc áo khoác, nào có người như vậy gọi người rời giường……

Bầu không khí im lìm, ai! Không nghĩ tới có một ngày cùng hắn chiến

tranh lạnh, Tất Ngọc Nhi đơn giản rửa mặt qua đi, đi đến phòng bếp ăn

bữa sáng, tâm tình trầm trọng được giống như ngàn cân áp đỉnh.

Liếc trộm Khúc Túc này giống thường ngày xem báo, cô máy móc ăn, ăn có chút không biết vị.

Anh vẫn như thường ngày chuẩn bị phần bữa sáng hai người, sau đó

phối hợp nhìn tờ báo, không có bắt chuyện, không có nói chuyện với nhau, hết thảy lạnh lẽo.

Đã một tuần rồi, cô cảm thấy thật là khó chịu, cãi nhau buổi tối cô

liền hối hận chính mình xúc động. Nhưng khi nhìn đến thái độ lãnh đạm

của anh, cô lại kéo mặt xuống không cùng hắn nói xin lỗi.

Hôm nay là ngày nghỉ, chẳng lẽ lại muốn cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, sau đó nhìn nhau hai câu oán hận sao?

“Ăn xong nhớ thu thập.” Khúc Túc đóng tạp chí lại.

“……” Còn tưởng rằng hắn muốn nói gì, kết quả chỉ là muốn cô thu thập bàn ăn.

Chỉ thấy Khúc Túc cầm cặp công văn ra ngoài, Tất Ngọc Nhi tâm tình

hạ đến điểm thấp nhất, yên lặng ăn bữa sáng, nước mắt không tự giác rơi

xuống.

Mới kết hôn hơn một tháng liền cãi nhau không thoải mái, cô…… rất uể oải, cô muốn về nhà…… Có thể sẽ bị mẹ mắng chửi đi……

Tất Ngọc Nhi ngồi ở phòng khách khóc hồi lâu, cuối cùng cam chịu vào cửa hàng mua một đống rượu trở về, tránh ở trong phòng bếp mãnh liệt

trút.

Một giờ sau, Khúc Túc về nhà liền nhìn thấy cô gái say ở trên ghế sa lon, anh đã muốn phát hỏa lại đau lòng, anh chỉ là đi công ty xử lý

công việc một chút, cô đem chính mình khiến cho chật vật như vậy.

“Em đang ở đây làm gì?” Đầu anh đã đủ đau rồi, cô còn có thể thay anh tìm phiền toái.

“Uống rượu, nấc!” Cô nâng cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt ủy khuất. “Ai biểu anh không để ý tới em!”

“Không nên uống.” Anh nhăn lại lông mày, lấy đi bình rượu trên tay cô.

“Anh không cần để ý tới em, rượu trả lại cho em.”

“Đừng ồn ào.” Nghe được cô để ý, Khúc Túc thần sắc mềm đi, một tay ôm lấy cô.

“Cho em ——” cô hô to, bàn tay nhỏ bé trắng nõn níu lấy cổ áo của hắn.

“Ngọc Nhi, ngoan một chút.” Anh đem cô nhẹ đặt ở trên giường, thay cô đắp lên chăn mỏng.

“Em không muốn ngủ! Em không thoải mái.” Cô sắc mặt tái đi, che miệng lại.

Khúc Túc vội vàng đem cô ôm vào toilet, đặt ở bên cạnh bồn cầu.

Tất Ngọc Nhi khổ sở nôn khan, đứt quãng nhổ ra nước chua, ngồi liệt trên mặt đất không nhúc nhích.

“Khá hơn chút nào chưa?”

“Ân.” Cô vô lực gật đầu. “Ôm.” Giơ hai tay lên, bộ dáng thập phần yêu kiều.

Khúc Túc một tay ôm lấy cô, cầm lấy giấy vệ sinh đem vết bẩn lưu bên môi cô lau đi.

“Hôn nhẹ.” Cong lên môi đỏ tươi đã qua.

“Em mới ói qua.” Anh vẻ mặt chán ghét.

“Anh quả nhiên là vì kết hôn mới kết hôn! Ô ô…… Cũng không hôn em……” Cô nắm chặt cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ bên cổ anh không ngừng

khóc nức nở.

“Đừng khóc.” Anh không ngừng vỗ lưng của cô, trấn an giai nhân trong ngực, không biết mình là trêu chọc ai mà dẫn đến thế này.

“Anh đang giận em, em không cần anh phải để ý.”

“Em mau ngủ.”

“Anh tên ngu ngốc này, dỗ ngon dỗ ngọt vài câu chẳng phải không có việc gì rồi! Ô ô……”

Cùng một tiểu sâu rượu dỗ ngon dỗ ngọt có lợi gì? Khúc Túc thập phần hoài nghi.

“A Túc.” Cô ủy khuất nhìn anh, sau đó trên gương mặt anh hôn một cái, “Chúng ta hòa hảo có được không?”

Khúc Túc không biết nên khóc hay cười nhìn cử chỉ thân mật của cô, trong nội tâm một dòng nước ấm chảy qua.

“Em đã hôn nhẹ rồi, nhất định phải hòa hảo.” Sợ anh quịt nợ, lại

đang trên mặt hắn một cái nhé. “Mặt anh thật ấm.” Thật thoải mái đó……

“Chờ em tỉnh ngủ nói sau.”

“Không —— muốn!” Cô lại hô to.

“Được, không tức giận, em ngoan ngoãn nằm một chút.”

“Gạt người…… Anh đều không hôn em, anh còn đang tức giận.” Cô nhếch cặp môi đỏ mọng, lã chã – chực khóc.

Trừng mắt cô gái trong ngực, cô là không biết cô hiện tại có bao

nhiêu thối sao? Khúc Túc tại trên má cô ịn một nụ hôn, “Tốt lắm.”

“Miệng, miệng cũng muốn.” Cô chỉ vào môi của mình.

Anh thở dài một hơi, nhanh chóng ở trên môi hồng của cô không quá

mềm nhẹ “mổ” xuống, chứng kiến cô vợ nhỏ thỏa mãn nhắm mắt lại, anh mới

nhẹ vỗ về gò má hồng nhuận của cô, cái này là yêu dẫn đến phiền toái.

Khúc Túc trở lại thư phòng cầm tạp chí tài chính và kinh tế, kéo cái ghế lại bên giường ngồi xuống, lẳng lặng bồi bên cạnh cô vợ nhỏ.

Thật thoải mái ——



Tất Ngọc Nhi thỏa mãn thở dài lên tiếng, mở rộng lưng mỏi, nhìn về

phía đồng hồ báo thức, trời ơi! Cô lại ngủ đến trưa, miễn cưỡng ngáp

dài, cô nhớ rõ chính mình uống rượu…… Đúng rồi, cô còn đang cùng A Túc

cãi nhau……

Đầu vô lực rũ xuống, chuyện này nói cho cùng đều