Old school Swatch Watches
Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong

Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322265

Bình chọn: 9.5.00/10/226 lượt.

i nhân viên phục vụ, vừa nghiêng người liền thấy trong góc phòng một thân hình quen

thuộc đương cắm đầu cắm cổ ăn, thiếu điều vục mặt xuống bàn. Mặc Duy

Chính sửng sốt, có điều rất nhanh liền bình tĩnh chọn món.

Thấy bầu không khí như đông đá cũng không có giảm bớt, mẹ Mặc Duy

Chính bèn lên tiếng hỏi, “Không biết Hoàng tiểu thư sở thích thế nào?”

Hoàng sóng thần nghe câu hỏi của trưởng bối đương nhiên phải trả lời

cho tốt, ” Bình thường trừ làm việc cháu thỉnh thoảng cũng chơi violon.”

“Con gái có học nhạc khí là tốt…” Mặc lão nương(1) tựa hồ có chút thoả mãn.

Mặc Duy Chính bỗng lại nhớ đến sở thích của Chu Tiểu Bạch cùng tiếng

rên ngập phòng, so sánh Hoàng sóng thần ưu nhã kéo violon cùng Chu Tiểu

Bạch thô tục cười xem GV, hắn bật cười một tiếng, vừa khéo đánh vỡ cục

diện bế tắc.

“Cười cái gì?” Mặc lão nương kỳ quái hỏi, con trai bình thường nhất

định không ở trong hoàn cảnh này mà lại cười đến thất thố như vậy.

Mặc Duy Chính thu lại sắc diện, nghĩ xem mắt quả nhiên là chuyện

ngang với nằm gai nếm mật, như đứng đống lửa như ngồi đống than vậy,

thật muốn mau kết thúc quách cho rồi, “Có chút khó chịu… ho khan thôi.”

Mặc Duy Chính không muốn cực lực lấp liếm tiếng cười vừa rồi thành tiếng ho, nhưng….

“Vậy ăn xong về nhà nghỉ ngơi cho khỏe…” Lão sóng thần tận hiển hình tượng từ ái dịu dàng nói.

“Nhất định là Mặc tổng tài công tác quá vất vả rồi.” Hoàng sóng thần cũng cực kỳ ôn nhu.

Mặc Duy Chính đã nói trong người khó chịu, tự nhiên là có thể đường

đường chính chính vờ trầm mặc không cần đáp lại, không nói lời nào.

Có điều trầm mặc cũng không duy trì được lâu, mà người đánh vỡ trầm

mặc cũng chẳng phải Mặc Duy Chính mà là Chu Tiểu Bạch râu ria bên ngoài .

“A… Đắt vậy!” Tiểu Bạch nhìn hóa đơn biến sắc, gió cuốn mây tan, hạ

gục nhanh tiêu diệt gọn suất C của bạn xong lại thấy chả còn gì đáng xem bèn chuẩn bị tính tiền rút lui không kèn không trống nhưng kết quả với

Tiểu Bạch mà nói là con số hàng ngàn, cái gì chứ… suất ăn như vậy thường là trong khoảng 50 tệ mới phải… Chu Tiểu Bạch ngây người, lẽ nào bạn dự đoán sai rồi?

Tuy Chu Tiểu Bạch có vẻ cực kỳ không lý trí, song nhân viên phục vụ

vẫn rất lý trí đứng một bên không nói một lời, Tiểu Bạch không thể làm

gì hơn là soát trên lục dưới, tài chính thiếu thốn bạn mới miễn cưỡng

trưa xuống canteen tối húp canh suông duy trì sinh kế, giờ còn cách cuối tháng mấy ngày, gắng gượng lê lết như vậy cộng với thập thò ăn chực nhà Cố Nhã, Chu Tiểu Bạch mới chống chọi được đến cuối tháng. Tiểu Bạch mò

mẫm trong ví, cố mò chút tiền còm từ một đống card GV cùng thẻ giảm giá

McDonald.

“Năm mươi… mười…” Chu Tiểu Bạch lục lọi tìm tiền, cứ đà này không sớm thì muộn đến cả tiền xu cũng phải lôi ra nốt. Tiểu Bạch vốn cho rằng

lấy 50 tệ ăn một bữa kết quả là 10 ngày còn lại có thể đi nhà khác ăn

chực duy trì, giờ xem ra bạn sai rồi, vấn đề tuyệt đối không thể dùng ăn chực mà giải quyết được nữa, mà bạn rất có thể sẽ trở thành nhân viên

nghèo rệp đầu tiên của công ty KM ra ngoài ăn cơm bá vương rồi.

“Hình như thiếu…” Chu Tiểu Bạch cầm tiền trong tay cười ngượng ngập

nhìn nhân viên phục vụ, công bằng mà nói, bạn chưa từng nghĩ mình có

ngày cười đến như thế hèn mọn.

Ngay lúc Chu Tiểu Bạch xấu hổ, bỗng dưng có tiền mặt từ đâu bay qua, “Cô ta thiếu bao nhiêu, không cần trả lại.”

Tiền trên trời rơi xuống? Tiểu Bạch sửng sốt nhìn theo hướng tiền

“bay”, liền thấy sắc diện viết “Cô thật mất mặt” của Mặc Duy Chính…”Chào tổng tài…anh thật tốt…” Ngụ ý của Tiểu Bạch là tiền của tổng tài thật

tốt.

Phục vụ chỉ nhận tiền không nhận người, Tiểu Bạch chẳng qua thiếu một ít mà cuối cùng lại để cô ta kiếm được một đống tiền boa, liền cầm

tiền đi trong chớp mắt.

Mặc Duy Chính lôi theo Chu Tiểu Bạch còn ngây ngốc ra ngoài, nhân

tiện quang lại bên kia một câu, “Con đi trước.” Hoàng sóng thần sững sờ, nhìn Chu Tiểu Bạch, vừa rồi Mặc Duy Chính đứng dậy nói có việc, thì ra

là gặp được trợ lý. Tuy từng gặp qua Chu Tiểu Bạch nhưng Hoàng sóng thần có chút hoang mang, giúp bạn trả tiền cũng đâu cần rời đi?

Thẳng đến bị đẩy vào trong xe Mặc Duy Chính, Chu Tiểu Bạch mới tỉnh lại, “Tổng tài… tiền kia…”

Mặc Duy Chính khởi động xe xong mới mở miệng, “Trừ vào tiền lương của cô”

“Cái gì!” Chu Tiểu Bạch hét thảm một tiếng, “Trừ vào lương của tôi

còn bảo cô ta miễn trả lại!” Nguyên vốn tưởng là tổng tài phung phí, ai

ngờ nói nửa ngày mới hay tổng tài phung phí tiền của bạn!

Xe của Mặc Duy Chính rời gara khách sạn, Chu Tiểu Bạch lòng đầy căm

uất mà không sao mở miệng được, chỉ đành cúi đầu vẻ sa sút cực kỳ.

Mặc Duy Chính đột nhiên nói một câu, “Tôi đi xem mắt với cô ấy.”

“Hả?” Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu mơ hồ nhìn Mặc Duy Chính, “Cái gì cô

ấy?” Tiểu Bạch giờ còn đang thương tiếc 100 tệ vô duyên vô cớ tan mất

tiêu vào không khí.

Mặc Duy Chính thấy bạn hồn vía đâu đâu, có chút tức giận nói, “Cô chẳng phải theo dõi tôi sao?”

“Ai…” Tiểu Bạch hồi phục tinh thần lại, tiền không cháy túi khiến bạn quên luôn việc bị bắt quả tang theo dõi, “Không… Là tình cờ thôi, chẳng qua