
i, “Đúng vậy… thật khéo…”
Người trung niên ngồi cạnh Mặc Duy Chính bỗng lên tiếng, “Đây là…”
Mặc Duy Chính không còn cách nào khác đành giới thiệu, “Đây là em gái Lã quản lí của KL công ty.”
“À…” Cha Mặc Duy Chính chỉ thốt một tiếng, thầm nghĩ thái độ đơn thuần thờ ơ như vậy lập tức có thể đuổi được người thừa đi.
“Ba vị định ăn gì vậy?” Lã Vọng Nguyệt rất tự nhiên hỏi, “Nhà hàng
này không tệ, anh trai tôi cũng đưa bọn tôi tới ăn…” Vẫy tay một cái,
Tiểu Bạch liền thò đầu ra, “Trái đất…đúng là tròn thật … Tổng tài.”
Mặc lão đa (4) vừa nghe lập tức thốt, “A… Đây là Chu trợ lý rồi.”
“Không không…” Tiểu Bạch vội xua tay, “Là nhân viên trà nước thôi.”
Nói xong liền liếc qua Mặc Duy Chính, chỉ thấy nét mặt hắn lộ vẻ hài
lòng, Tiểu Bạch bèn tiếp tục mỉm cười.
Lã Vọng Nguyệt kéo luôn Tiểu Bạch tới lấp chỗ, “Hôm nay muốn ăn gì đây?”
Mặc Duy Chính biến sắc thấy rõ… Hai bạn quả không biết ngại là gì, cố tình ra vẻ ngồi chung một bàn. Tiểu Bạch nhìn Mặc Duy Chính cười cười,
“Tổng tài… Thật là trùng hợp!”
Mặc Duy Chính nhìn cái trán sưng vù của bạn, “Đầu cô…”
“Đại khái là đụng chút xíu…” Tiểu Bạch nói.
Mặc lão đa đương nhiên chẳng hiểu ra sao, nhưng càng không hiểu lại
càng không biết nói gì cho phải, không còn cách nào khác đành ngậm miệng vờ thâm trầm.
“Đây là…” Lã Vọng Thú 5h tan sở lại gặp tắc đường, kết quả đến muộn
chỉ giương mắt nhìn “cảnh lạ” trước mặt buột miệng cảm thán, “Gần đây ăn cơm Tây cũng thịnh hành uống tượu đoán quyền sao?”
Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt lúc này đương vây bên người Mặc lão đa
ra sức hát xướng , “Tiểu công với tiểu thụ… H ở trên giường… Công! Haha! A… Bác thua!” Tiểu Bạch ra xòe đấu lại Mặc lão đa ra đấm, Lã Vọng
Nguyệt lập tức rót rượu.
Lã Vọng Thú mới đi tới đã bị Lã Vọng Nguyệt giữ lấy, “Mặc đại thúc, đây là anh cháu, thế này đấy!”
Mặc lão đa đã quá chén nheo mắt mỉm cười, “Ưm…không tệ, không tệ, nào nào, uống một chén.”
Tiểu Bạch liền ân cần rót cho Lã Vọng Thú một chén, “Tiểu thụ…”
Mặc Duy Chính vốn ngồi một bên mặt lạnh như tiền, thấy vậy liền ra
tay giật ngay lấy chén, một ngụm uống cạn, Tiểu Bạch kêu lên, “Tổng tài… Anh chẳng phải vừa nói không uống?”
“Tôi khát rồi.” Mặc Duy Chính bình tĩnh đáp.
“Để tôi tự rót…” Lã Vọng Thú cười ngồi xuống, kéo em gái một chút,
thấp giọng hỏi, “Không phải anh mời cùng ăn với Chu tiểu thư sao, thế
nào lại thành…”
“Trùng hợp, trùng hợp thôi!” Lã Vọng Nguyệt cười giả lả rót rượu cho
ông anh, vừa quay đầu quay Hoàng sóng thần đang sắc mặt xám xịt nói,
“Chị dịch sang kia chút, thiếu chỗ rồi!”
Hoàng sóng thần đã hoàn toàn thành người ngoài, nguội ngắt ngồi một chỗ một mình ăn.
“Tiểu thụ… Nào, uống một chén!” Tiểu Bạch xun xoe vừa dâng lên một
chén đã bị Mặc Duy Chính giành qua khiến bạn giật cả mình, vừa rồi không cạy miệng ép hắn uống được một giọt, không ngờ giờ lại chủ động đòi
uống, “Thế thì…anh uống…uống đi thôi.”
Lã Vọng Nguyệt thấy thế đắc ý cười, tiếp tục thù tạc với Mặc lão,
“Nào nào… Chúng ta lại một vòng. Tiểu công với tiểu thụ… H ở trên
giường, công rồi…”
Tiểu Bạch xích qua, nói với Lã Vọng Nguyệt , “Sao ta không uống mà cũng thấy váng đầu thế này…”
“Nhất định là tại lúc nãy bị đụng rồi.” Vận khí của Lã Vọng Nguyệt
không được tốt như Tiểu Bạch, chơi đến bản thân cũng nuốt vào không ít
rượu, mặt đỏ bừng bừng, có vẻ đã say, “Đầu ngươi càng lúc càng sưng
kìa…” Tha kéo Tiểu Bạch nói, “Tình huống không tệ, tiếp tục chuốc say
tổng công.” Nói xong liền lôi kéo anh trai, “Anh…anh cũng chơi đi.”
Tiểu Bạch ôm đầu, ai dè đụng trúng cục u trên trán, ” Ui da…đau, giờ sao đây?”
Lã Vọng Nguyệt lảo đảo đứng dậy nhìn một bàn người nằm la liệt, “Thành công rồi!”
Tiểu Bạch kéo kéo, “Còn Hoàng quản lí nữa?” Bạn chỉ vào Hoàng sóng thần mặt đen như hắc ín bị dồn ép vào góc nói.
Lã Vọng Nguyệt khẽ liếc mắt, “Cô ta…chậc, quên béng mất!” Bạn bèn qua nói với Hoàng sóng thần, “Chị đi đi thôi.”
Hoàng sóng thần ngây cả người, chẳng phải là Mặc tổng tài với nàng
hẹn nhau sao? Nàng ta há miệng thốt không thành lời, ánh mắt Lã Vọng
Nguyệt đã đảo qua, chỉ vào Mặc lão đa đang mê man nói, “Chị đưa bác ấy
về nhà nhé.”
“Vi… Vì sao?” Hoàng sóng thần giật mình hỏi lại.
“Hôm nay chẳng phải tới gặp bác ấy à?” Lã Vọng Nguyệt vặn ngược.
“Này…” Tiểu Bạch kéo tay Lã Vọng Nguyệt, “Chẳng phải 3P sao?”
“Thứ đó đâu có chuẩn bị được ba phần…” Lã Vọng Nguyệt nhỏ giọng đáp
lời Tiểu Bạch, quay về phía Hoàng sóng thần lớn tiếng nói, “Chị đưa Mặc
đại thúc về nhà đấy.”
Hoàng sóng thần chỉ vào Lã Vọng Thú cùng Mặc Duy Chính hỏi, “Bọn họ thì sao?”
“Bọn họ say rồi lái xe thế nào? Ngủ khách sạn một đêm là được. Tôi với Lã tiểu thư đi thuê phòng.” Tiểu Bạch đáp.
“Còn hai người?” Hoàng sóng thần hỏi, cơn giận hiện hết trên nét mặt.
“Bọn tôi…bọn tôi đi xe bus về.” Tiểu Bạch đáp.
“Tôi tiện xe đưa họ về không được ư?” Nam nhân mình để ý bị kẻ khác chiếm, Hoàng sóng thần đương nhiên không muốn buông tay.
“Này…” Lã Vọng Nguyệt nói, “Chị phải sắp xếp cho Mặc đại thúc nằm
trên ghế sau thoải mái chút đấy nhé! Có định xem mắt thành công ha