
y
không đây?”
Hoàng sóng thần thở dài đứng dậy dìu Mặc lão đa, “Ai… Nặng quá đi… Dìu không được.”
Tiểu Bạch quay sang nói với Lã Vọng Nguyệt, “Ngươi đi thuê phòng
trước, ta giúp cô ấy khiêng người.” Tiểu Bạch xắn tay áo chạy qua nhấc
bổng Mặc lão đa, nói với Hoàng sóng thần đương trợn mắt há miệng, “Đi
thôi…”
Chờ Tiểu Bạch đưa xong Mặc lão đa, trở lại nhà hàng, liền thấy ngay
Mặc Duy Chính cùng tiểu thụ vẫn còn mê man, bèn nhanh tay gọi cho Lã
Vọng Nguyệt,”Này, chuyện gì xảy ra vậy?”
Thanh âm Lã Vọng Nguyệt bên kia có chút mơ hồ, “A… Ta đã cho bọn họ
uống qua &*^%^& rồi… Cửa cũng mở rồi nhưng rinh không nổi … Thật mệt muốn hôn mê luôn, ta đang ở phòng 2301 , đưa bọn họ vào phòng 2302
được rồi. Ta… ai… Choáng cả đầu rồi. Ta không đóng cửa đâu… Ngươi tới
mau nhé.”
“Ừm…” Tiểu Bạch treo điện thoại, sờ sờ trán nói, “Đầu ta cũng muốn
xoay mòng mòng kìa.” Nói xong liền xốc Lã Vọng Thú đương mê man nói với
nhân viên phục vụ, “Anh nhìn hộ tôi một lát, tôi quay lại ngay.”
Tiểu Bạch khiêng tiểu thụ lên tầng 23, thật không hổ là tiểu thụ, nhẹ đến như vậy, có điều… &*^%^& không biết hiệu quả thế nào đây,
Nữ Vương Nguyệt thật lợi hại quá đi, bồi dưỡng cảm tình cái P gì, trực
tiếp làm H là cầu nối cảm tình tuyệt đỉnh rồi, Tiểu Bạch ra khỏi thang
liền thấy hai phòng còn hé cửa, “2301… 2302, ở đây…” Tiểu Bạch lần lần
đi vào, quăng tiểu thụ lên giường một cái, xoay người bỏ ra ngoài, đầu
càng lúc càng váng vất.
Tiểu Bạch vác Mặc Duy Chính không nhịn được cốc cho hắn vài cái, “Hơi bị nặng đấy… Có điều… Thể lực tốt là hay rồi… Hahahaha…”
Bạn không buồn nhìn vào đại một phòng, giơ tay mò trúng mớ tóc quăn
của Lã Vọng Nguyệt, “Ai… là cô ấy à, đi nhầm rồi.” Tiểu Bạch lại vác Mặc Duy Chính ngược ra, vứt sang phòng kia, nhìn bóng người đen đen cười
hiểm, “Từ từ hưởng thụ &*^%^& đi nhé!”
Tiểu Bạch xoay người ra ngoài, di động đột nhiên kêu vang, “A lô…”
Tiểu Bạch cảm thấy đầu óc mơ hồ loạn xạ cả, chỉ loáng thoáng Cố Nhã bên
kia nói, “Này… Heo, cuối tuần chẳng phải sinh nhật ngươi? Cùng đi ăn
nhé…”
“ừm… Được… Để mai nói đi.” Tiểu Bạch đứng trên hành lang hàm hồ đáp.
“Ngươi ngủ sớm quá đấy…” Cố Nhã càu nhàu một câu rồi ngắt luôn điện thoại.
Tiểu Bạch lúc lắc đầu, tính về lại căn phòng ban đầu, không muốn làm
phiền Lã Vọng Nguyệt nên đèn cũng không bật, “Hả? Sao trên giường lại có hai người, a… Đi nhầm rồi!” Tiểu Bạch cốc cho mình một cái, “Ngốc thật… Ui… Đau!” Tiểu Bạch đầu óc mòng mòng đi ra, đóng cửa xong liền hướng về phía phòng đối diện, vào phòng nhắm thẳng chỗ trống còn lại trên cái
gường đôi nằm xuống … Mai phải đi mua cao dán… Nhất định phải mua, đầu
đau chết đi được rồi…
Tiểu Bạch ngủ đến say sưa, hưởng thụ mộng đẹp, trong mộng tổng tài
uống qua &*^%^& một tay cởi sạch quần áo, đáy mắt toát ra dục
vọng vô cùng cấp thiết, quả nhiên… cho tổng tài uống hẳn hai phần là
đúng, dù tiểu thụ không uống, cũng coi thành công. Cường công với tiểu
thụ phải một tấn công một phản kháng xem mới kích động chứ! Tiếp theo
đương nhiên là tổng tài lao lên đè ép tiểu thụ, “A——!” Tiểu Bạch hưng
phấn kêu lên, đạp ngay ra một cước.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính, một bóng đen vẽ ra một đường parabol
đầy ưu nhã với tiêu điểm nằm trên trục Y trong phòng, Tiểu Bạch mơ hồ
ngồi dậy nhìn nạn nhân xấu số vừa bị bay khỏi giường, “A… Tiểu Nguyệt!”
Bạn đạp Tiểu Nguyệt? !
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thấy người kia vẫn không nhúc nhích, vội xuống giường chạy qua, “Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt…” Tiểu Bạch thừa nhận bạn
đụng đầu cú đó đúng là quá mạng, kiểu gì lại thấy Tiểu Nguyệt mặt trưng
ra y hệt mặt tổng tài! !
Tiểu Bạch còn đang giật mình, “Nữ Vương Nguyệt” gắn mặt Mặc Duy Chính nhào qua đè lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lắp bắp, “Tiểu Nguyệt …
Ngươi khi nào phẫu thuật thẩm mỹ? Sửa thành như vậy nữa?” Nói được phân
nửa Tiểu Bạch liền tắt tiếng… Mùi vị giống táo bạn ăn hôm trước ghê,
Tiểu Bạch liền cắn ngay một ngụm.
Chỉ nghe Tiểu Nguyệt mặt quái kêu lên thất thanh, “A…”
“Ngươi còn đổi giọng nữa!” Tiểu Bạch ngơ ngác, bạn nhất định là đụng
hỏng đầu rồi, xuất hiện ảo giác nghiêm trọng rồi! Bạn nhất định phải
kiểm tra một chút, Tiểu Bạch đặt mông chặn trên người bóng đen kia, xắn
tay sờ soạng , “Hả? Trên người Tiểu Nguyệt còn mang theo gậy?” Tiểu Bạch xuất ra năm phần công lực nắm xuống, dưới thân lập tức truyền đến một
tiếng hét thảm, “A ——————!”
Tiểu Bạch lập tức giật mình tỉnh giấc nhìn lại, rõ ràng là tổng tài,
bạn nắm áo tổng tài hỏi giật, “Sao lại là anh? Sao lại là anh! Anh… Anh… chẳng phải ở cùng tiểu thụ? Phòng! A…Là phòng nào nhỉ! Mình cũng choáng váng rồi…” Bạn định đẩy Mặc Duy Chính ra ngoài, bỗng nhiên bị hắn vươn
tay kẹp cổ đưa lại về giường.
Mặc Duy Chính nóng cháy nhìn Tiểu Bạch, nhãn thần thăm thẳm.
Tiểu Bạch nhớ đến một câu nói, đêm tối cho ta đôi mắt đen tuyền, ta lại dùng nó để xem H (1).
Tiểu Bạch bị dọa cho thanh tỉnh đến vài phần, nhất định là nhầm
phòng, mà Mặc Duy Chính bây giờ lại đang ham muốn cực độ… Vì sao lại ham muốn cực độ, thì phải hỏi đến công hiệu của &*^%^&. Còn cái gì