
àn mình, “Tôi nói… trên bàn tôi sao lại có tàn thuốc (4)…”
Dùng từ khóa không xong, Tiểu Bạch xoay sang kích thích hứng thú của
Mặc Duy Chính khiến hắn chú ý đến mình, tỷ như lúc nghỉ trưa, Tiểu Bạch
ân cần kể chuyện cười cho Mặc Duy Chính, “Một thái giám mừng sinh nhật
thứ 55, nhìn tay mình nói, tay ơi tay, ngươi 55 tuổi rồi. Lại nhìn chân
nói, chân ơi chân, ngươi 55 rồi, sau đó cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân nói, huynh đệ ơi… Ngươi nếu vẫn còn, cũng 55 rồi…” Nói xong Tiểu Bạch
tự cười một tiếng, liền bị Mặc Duy Chính sắc mặt đen thui một ước đá
văng, “Sao lại là sinh nhật 55 tuổi!”
“Đó là kích thích anh liên tưởng mà…” Tiểu Bạch ôm đầu ai oán.
“Liên tưởng cái đầu!” Mặc Duy Chính không chút lưu tình quát thẳng mặt.
Tình hình giằng co đến tận trước đêm tiệc một ngày, Mặc Duy Chính tan tầm lái xe tới Bloody Mary, đưa thiệp mời cho Tiểu Hòa nói, “Cho Tiểu
Bạch nhé.”
Tiểu hòa sửng sốt, “Hả? Này chẳng phải thiệp mời Tiểu Bạch đòi loạn à?”
Mặc Duy Chính có chút mất tự nhiên đáp, “Ừm… Cô ta ầm ĩ suốt mấy ngày nay không phải là muốn nó sao?”
Tiểu Hòa mỉm cười châm chọc, “Vậy ngươi sao không tự đưa?”
Mặc Duy Chính bắt đầu lắp bắp, “A… Cái kia… Lúc ta đưa cô ta không có mặt…”
Tiểu Hòa buông thiệp hỏi thẳng Mặc Duy Chính, “Ta thật có chút hiếu kỳ, ngươi làm sao lại thích Tiểu Bạch nhỉ?”
Một lời thốt ra, Mặc Duy Chính lập tức biến sắc, “Ngươi… Đầu ngươi cũng thành giống đầu Tiểu Bạch rồi sao?”
Tiểu Hòa nhún vai, “Được được… Vậy ngươi sao còn giữ Tiểu Bạch chứ? Sở thích của cô ấy chẳng phải ngươi rất phản cảm?”
Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một lát, vấn đề này cũng từng khiến hắn trằn
trọc bao lâu, vì sao Tiểu Bạch lại là đặc biệt nhỉ? Hắn nghĩ hồi lâu mới mở miệng, “Đại khái là… cô ta là người đầu tiên muốn tống ta cho nam
nhân, phải nói là suy nghĩ này rất mới lạ. Chức nghiệp của ta là tổng
tài, doanh nghiệp muốn tồn tại, cần nhất là những thứ mới lạ như thế !”
Lúc Chu Tiểu Bạch nhận được thiệp mời từ tay Cố Nhã, Tiểu Bạch không
có vui vẻ mà chỉ ngây ra nhìn, nghe Cố Nhã cười đặc biệt xấu xa, “Haha…
Đúng là duyên phận!”
Sáng hôm sau, Tiểu Bạch do dự hồi lâu, tiến đến trước mặt Mặc Duy Chính, “Tổng tài…”
Mặc Duy Chính không buồn ngẩng đầu lên nói, “Cà phê.”
Tiểu Bạch miệng vừa mở ra lại khép vào, xoay người đi pha cà phê, lúc đưa cà phê lại gọi, “Tổng tài…”
“Đưa cái này xuống tầng dưới.” Mặc Duy Chính đưa văn kiện phê duyệt
xong cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại đành thu hồi lời muốn nói, “Ai…”
Chờ Tiểu Bạch thở hổn hển quay lại, tổng tài mất tăm mất dạng, “Ôi…”
Tiểu Bạch than thở, rút thiệp mời trong túi, không biết có phải tại tối
có tiệc nên sáng nay tổng tài mới xử lý công việc gấp gáp thế không nữa? Mà hình như hôm nay tổng tài còn thay hẳn một bộ âu phục mới tinh, Tiểu Bạch dẩu môi, thì thầm, “Mặc đẹp cỡ nào, cởi hết cũng chỉ thế mà thôi…”
“Ai cởi hết?”
Tiểu Bạch sợ đến tim nhảy cóc một nhịp, nhìn Mặc Duy Chính đẩy cửa
vào, vội chuyển đề tài đưa thiệp mời ra, “Tổng tài … Cái này…”
Mặc Duy Chính khẽ liếc mắt, “Hm… Cô chẳng phải muốn sao?” Vừa nói vừa quét mắt ai dè Tiểu Bạch không chỉ không mặc đồ công sở bình thường còn chơi nguyên một bộ đồ thể thao, “Quần áo của cô sao thế?”
“Haha…” Tiểu Bạch cười ngần ngại, chỉ chỉ thiệp mời, “Buổi tối tôi không đi được rồi…”
“Vì sao?” Mặc Duy Chính thật lấy làm kỳ, mấy hôm trước rõ ràng nhất nhất thèm đi lắm kia mà?
Tiểu Bạch mở thiệp mời chỉ vào ngày nói, “Hôm nay cũng là sinh nhật
tôi…” Một đám bạn bè đã hẹn tới công viên đồng tính gần đó ngắm YY, vậy
nên Tiểu Bạch mới đổi sang đồ thể thao.
“Hả?” Mặc Duy Chính nhíu mày, sinh nhật Tiểu Bạch? Sao chưa nghe bạn nhắc đến bao giờ?
“Ha…” Tiểu Bạch đáp đúng tiếng cao giọng của tổng tài, “Duyên phận mà… Hôm nay tôi sang tuổi 25… Cha anh sang tuổi 55.”
Mặc Duy Chính thấy Tiểu Bạch có nguyên nhân đương nhiên cũng không
miễn cưỡng, chỉ thuận miệng hỏi, “Dù là sinh nhật mình cũng không mặc
thành vậy chứ…”
“Vậy mới tiện!” Tiểu Bạch kéo kéo quần, “Tôi tan sở định đi chung với bạn đến công viên đồng tính chơi… Mặc thế này cho thoải mái.”
Vừa nghe lời này, Mặc Duy Chính lập tức thu hồi suy nghĩ lúc trước,
tuy không biết Tiểu Bạch vì sao nhất định phải dự tiệc sinh nhật của ông cụ nhà mình, nhưng từ một góc nào đó mà nói, hắn thật sự cảm thấy rất
cao hứng với ý định này của Tiểu Bạch, nhất là lúc cầu xin hắn, hắn còn
nghĩ Tiểu Bạch có chút bình thường rồi, nhưng thật không ngờ bạn lại
thình lình vứt ra lí do như vậy. Đi công viên đồng tính mừng sinh nhật!
Vậy chẳng phải mai về lại càng thêm…”Không được!” Mặc Duy Chính vỗ bàn
quát, “Cô nhận được thiệp thì phải đi!”
Tiểu Bạch ngây cả người, “Tổng tài… Anh thấy anh nói có lý không
vậy?” Có thấy qua yêu cầu nhận được thiếp mời dứt khoát phải đi à? Tiểu
Bạch không phục nghĩ.
Mặc Duy Chính tự biết vô lý, nhưng vô lý cũng không thể để bạn tiếp tục cứ đà này “thoái hóa” được, “Vậy cô tối nay tăng ca!”
“Hả?” Tiểu Bạch mím môi, trừng mắt nói, “Vậy…Tôi xin nghỉ!”
“Không duyệt!” Mặc Duy Chính mặc kệ bạn.
“Tôi…tôi đi làm tháng thứ hai rồi! Theo lu