
ắp bắt đầu rồi!
Bạn Nhã: Ta nghĩ tổng công rất tốt, thanh niên tốt như vậy vào miệng ngươi sao lại thành không ra gì thế? Sao thế nhỉ?
Bạn Bạch: Chính là xung khắc, hủ nữ trẻ
trung như ta gặp một “Vi Chính” (3) (Quyết thẳng), một “Hận Loan” (ghét
cong), đúng là xui xẻo.
Bạn Hề: Đằng trước chẳng phải còn một chữ “Mạc” (không) (4) sao, người ta là “Mạc Vi Chính” (không chịu thẳng) ”Mạc Hận Loan” (chẳng ghét cong) …
Bạn Bạch: … Ta không để ý họ mà?
Bạn Nhã: Ngươi luôn luôn như vậy.
Bạn Bạch: Ngươi thế là kỳ thị động vật.
Bạn Hề: Heo rừng hỏng não không được pháp luật bảo hộ.
Out khỏi MSN, Tiểu Bạch lòng có chút
không thoải mái, cảm thấy hơi là lạ. Dường như ban đầu vì tên của tổng
tài với bản chất thẳng nam của hắn mà sinh phản cảm, đến tận giờ cũng
không biến mất, mà Tiểu Thụ thì sao? Từ tên mà có hảo cảm, đến tận giờ
càng không ngừng tăng.
Giờ nhìn lại, tên tổng tài… Mạc Vi Chính, vậy chẳng phải “cong” rồi?
Một “cong” thì Tiểu Bạch lập trường kiên định, xông thẳng bên “cong”.
Hai “cong” cùng gặp thì Tiểu Bạch lập trường dao động, biết chọn “cong” nào.
Nếu nói Tiểu Bạch là chú cá nhỏ, vậy công ty KL của Tiểu Thụ chính là biển rộng.
Nếu nói Tiểu Bạch là chú ong nhỏ, vậy công ty KL của Tiểu Thụ chính là vườn hoa.
Đáng tiếc Tiểu Bạch là một hủ nữ, công ty KL của Tiểu Thụ lại chẳng phải chốn để gian tình đâm chồi nảy lộc.
“Bỏ đi, gậy xoa bóp thì gậy xoa bóp, chạy bằng điện so với người ổn định hơn…” Tiểu Bạch vừa lầm bầm vừa đọc
truyện BL, không biết vì sao, thứ gì hễ là ăn tranh ăn vụng đều đặc biệt thơm ngon, GV xem lén tiếng vọng đặc biệt lớn, không ai quản Tiểu Bạch, đến truyện H cao độ cũng thấy trong veo như nước.
“Tiểu Bạch…” Chu Tiểu Bạch đang ngáp một cái thì thấy Lã Vọng Nguyệt đi tới, “Ngươi làm gì thế?”
Tiểu Bạch giơ giơ truyện trong tay, “Đọc truyện…”
“A…” Lã Vọng Nguyệt than thở, “Thì ra ngươi còn đang chán hơn ta.” Bạn gật đầu, “Lúc ăn trưa ta gọi nhé, chúng ta cùng đi…”
Tiểu Bạch lật lật thêm vài trang rồi gập
lại cái póc, cầm di động mà chẳng thấy ai tìm, dò dò danh bạ xem có chị
em nào tìm tán gẫu giết thời gian, vừa hay dải sáng dừng ở năm chữ “Ta
là Mặc Duy Chính”, Tiểu Bạch nhìn mấy chữ ấy, đột nhiên nhớ tới bộ lễ
phục GV, lòng bỗng thấy có cảm giác một ngày không gặp, như cách ba thu, nhưng nghĩ đến lễ phục lại gợi nhớ cỡ B có rồi lại mất, nhất thời giận
dữ ấn phím xóa luôn số. Khoảnh khắc xác nhận “có-không” Tiểu Bạch lại
nhớ tổng tài từng giúp bạn trả tiền, lòng mang cảm kích, song tiền ấy
cũng trừ vào lương của bạn, lại muốn xóa, nhưng nghĩ tổng tài từng cho
bạn ngủ nhờ một đêm trong khi say xỉn, lòng lại không nỡ, rồi nhớ tổng
tài từng bỏ bạn giữa đường, kiên quyết định xóa, nhưng…
Đúng lúc Tiểu Bạch đang do dự “xóa hay không xóa, đó là vấn đề”, tay bấm ngay vào phím gọi.
Tiểu Bạch囧 rồi.
Vội ngắt điện thoại, tắt nguồn gấp rồi tống vào ngăn kéo, bạn lại tiếp tục lôi truyện ra đọc.
Mặc Duy Chính từ phòng họp đi ra ngang
qua gian trà nước, bỗng thấy điện thoại rung lên, hắn lấy ra vừa nhìn,
liền thấy “1 cuộc gọi nhỡ” , xe,m tiếp gặp ngay 5 chữ “Ta là Chu Tiểu
Bạch”, Mặc Duy Chính khẽ bật cười một tiếng, bạn sửa lúc nào thế nhỉ,
đột nhiên tiếng cười ngừng ngang, nhân viên xa lạ trong phòng trà nước
thò đầu ra hỏi, “Tổng tài, anh muốn uống trà?”
Mặc Duy Chính thoáng ngây ra, hồi lâu mới đáp, “Mai đưa máy lọc nước vào phòng tôi, tôi tự lấy được rồi.”
Trở về phòng, Mặc Duy Chính nhìn di động, lẽ nào có việc? Nhưng sao chỉ kêu có một tiếng? Hắn do dự gọi lại, chỉ
nghe giọng nữ uyển chuyển vang lên, “Số điện thoại quý khách vừa gọi
hiện đang tắt máy…”
Có lẽ là bấm nhầm rồi, Mặc Duy Chính cười khổ một nụ, nhớ tới ngày đó Tiểu Bạch to tiếng với chị một trận xong
liền xông ra ngoài, hắn đuổi theo lại bị Tiểu Bạch trỏ thẳng vào mặt,
“Tôi ghét loại thẳng nam nhà anh! Cả nhà anh đều thẳng!”
Thì ra cảm giác bị người ta ghét là thế
này đây, hắn bỏ di động lên bàn, uống cạn chén nước đã lạnh ngắt từ lâu, nghĩ phòng làm việc đặc biệt vắng vẻ.
Lúc ăn trưa, Tiểu Thụ hỏi Tiểu Bạch đã
thích nghi này nọ chưa, Tiểu Bạch không đành lòng đả kích Tiểu Thụ là
không ai mắng bạn không xem nổi GV, miễn cưỡng cười nói bạn đang sung
sướng chưa từng thấy, càng nói càng chua xót, nghĩ bản thân quả thực
đáng bị xem thường.
Bị xem thường bao giờ cũng là bản thân tự hạ mình mới bị người khinh, Tiểu Bạch rốt cục đã hiểu vì sao trước đây
Mặc Duy Chính mắng bạn suốt ngày, truy đến cùng chính vì Tiểu Bạch bạn
tự tìm khổ, bị mắng xem GV còn thấy đặc biệt hứng khởi, xem ra bản thân
thực sự là một M (Masochist) thích bị ngược đãi.
“Nhưng…” Tiểu Thụ càng cho bạn tự tung tự tác, Tiểu Bạch càng thấy bất an, thiên hạ làm gì có cơm nào là miễn phí (1), Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy đi làm xem GV là chuyện bất ổn cỡ
nào, nhất là sếp của bạn còn mỉm cười để bạn xem, loại cảm giác này so
với lúc Mặc Duy Chính mắng mỏ còn khiến Tiểu Bạch thấy ớn lạnh hơn, “Tôi muốn làm gì đó…chứ cứ cả ngày cắm đầu vào vi tính hại người lắm .”
“Ừm…” Tiểu Thụ tán thành, “Cũng đúng, có
điều đừ