
ng quá sức, con gái thoải mái chút thì tốt hơn, Tiểu Nguyệt bình
thường cũng đâu làm gì mấy.”
Lã Vọng Nguyệt gật đầu, “Bằng không chiều nay đi dạo phố đi.”
Tiểu Bạch xấu hổ gật đầu, giương mắt nhìn Tiểu Thú đối diện đương mỉm cười, phảng phất thấy Tiểu Thú mọc ra chòm
râu bạc trắng như cước, mỉm cười xoa xoa đầu bạn, “Lại đây nào, Tiểu
Bạch, cho cháu ăn kẹo…”
Ông nội…
Tiểu Bạch rùng mình cắm đầu cắm cổ ăn, không dám liếc hắn thêm lần nào nữa.
Ở công ty KL gặp Tiểu Bạch, Hoàng sóng
thần đương nhiên biết rõ ngọn nguồn lạch sông, con đường trước mặt không còn cản trở, lập tức kích động gọi cho hai vị phụ huynh nhà họ Mặc, một là ân cần thăm hỏi, hai là nhắc nhở về sự tồn tại của bản thân.
Ai ngờ đâu hai cụ vừa nghe Tiểu Bạch vỗ
mông bỏ đi rồi, qua loa lấy lệ đáp lễ Hoàng sóng thần mấy câu rồi ngắt
luôn, một cú điện thoại như đòi mạng liền phi thẳng tới chỗ ông con quý
tử “tám có tám không”, “Con nói xem, Tiểu Bạch đi đâu rồi?”
Mặc Duy Chính có miệng mà khó đáp, chỉ đành nói, “Chính cô ấy muốn đi…”
“Tự đi?” Mặc lão đa hỏi, “Nhất định là con không chịu cải tạo, chọc giận Chu tiểu thư.”
Mặc Duy Chính tự ngẫm bản thân chỉ còn
nước nhào vào lòng một nam nhân khác Tiểu Bạch mới hòng thoả mãn, nhớ
tới những lời bạn nói, trừ phi mình thích nam nhân bạn mới thích mình,
vậy thì xem ra bị ghét cũng không phải chuyện ngày một ngày hai hay bất
ngờ gì cho cam.
“Con nói xem lý do thế nào!” Mặc lão
nương ngồi bên xen vào ngang xương, đâu thể nào để con dâu dễ dạy khó
lắm mới có được lại thoắt cái chạy mất được!
“Con không rõ lắm…” Mặc Duy Chính ngập ngừng đáp, hồi lâu mới tiếp, “Thực ra Tiểu Bạch với chị con có chút bất hòa…”
“Hoành Uyển?” Mặc lão đa nói, “Nó làm sao?”
Nói đến đây Mặc Duy Chính cũng chỉ đành
nói trắng ra giữa sở thích của Tiểu Bạch cùng quan niệm của chị mình đối lập nhau như vực thẳm với trời cao, cứ ngỡ sau khi nói ra sở thích của
Tiểu Bạch , cha mẹ cũng không còn ưa Tiểu Bạch nữa rồi, chuyện này cũng
tốt, đằng nào bản thân cũng đã hết hi vọng, nào hay vừa nghe xong, phản
ứng của Mặc lão nương thật ngoài dự đoán, “Thật á? Con bé thích xem nam
nhân với nam nhân?”
“Vâng…” Mặc Duy Chính ỉu xìu đáp.
“Trời ạ!” Mặc lão nương cảm thán, “Thật quá tốt ! Con dâu như vậy nhất định sẽ không ngoại tình!”
Mặc lão đa cũng thêm một câu, “Không sai… Công ty gần đây cũng muốn mở rộng sang thị trường đồng tính, đúng là
cần tham khảo một chút.”
Mặc Duy Chính há hốc miệng kinh ngạc, chỉ nghe hai vị bề trên ra chỉ thị, “Mặc kệ là chị con cũng thế, Tiểu Bạch
không thích con cũng thế, tóm lại con nhất định phải chiếm được Tiểu
Bạch về tay, thảo nào Tiểu Bạch nói con nhiều khuyết điểm, theo ba thấy
con chả có chút nhiệt tình nào! Mất mặt quá!”
Mặc thẳng nam lòng phiền muộn nghĩ rằng,
cuộc đời Tiểu Bạch hẳn là đã vào đến thiên đường, đáng tiếc thiên đường
chẳng nuôi heo, Tiểu Bạch chính đang cầm hộ khẩu thiên đường sống tháng
ngày địa ngục.
Địa ngục của hoạ sĩ là không có mắt, địa
ngục của nhà soạn nhạc là không có tai, địa ngục của hủ nữ là thấy nam
nam không còn thấy tình cảm mãnh liệt dâng trào.
Tiểu Bạch không chịu nổi tịch mịch ở công ty KL nỗ lực làm việc, chăm chỉ công tác, đằng nào có về nhà cũng chỉ
chơi dài, liền một tuần làm thêm đủ sáu ngày, phấn đấu trở thành nhân
viên gương mẫu, “chiến sĩ thi đua”.
“Tiểu Bạch … Ngươi đâu cần lo anh ta sa thải chứ.” Lã Vọng Nguyệt nói, “Không cần phải … làm việc như phát cuồng thế đâu.”
Tiểu Bạch thò đầu khỏi chồng văn kiện, “Nhưng không làm việc thì làm gì?”
“Nói cũng phải…” Lã Vọng Nguyệt lẩm bẩm, “Ngươi chẳng qua mắc chứng mất hứng tạm thời, chờ vài ngày sẽ ổn thôi.”
“Ai…” Tiểu Bạch dài giọng than, tiếp tục
cần mẫn “cày cuốc”. Cũng không biết có phải do bà “Ghét cong” ngự tỷ kia nguyền rủa, Tiểu Bạch đột nhiên không còn hứng thú với nam nam, dẫu
không phải đảo 180o thành ghét , nhưng đã không còn cảm xúc mạnh mẽ như xưa.
Tối hôm nào đó, Tiểu Bạch vô tình nhớ lại chuyện tổng tài ngày ấy bắt gặp bạn cùng Tiểu Thụ, bóng lưng cô đơn của tổng tài khiến Tiểu Bạch bỗng run lên như tắm trong gió lạnh, Tiểu Bạch xoay người liền bị đụng vào cửa, trước mắt sao bay tới tấp, đầu ong một tiếng, Tiểu Bạch囧 rồi.
Tỉnh lại rồi không sưng không tấy, di chứng duy nhất là xem GV mà ngủ gà ngủ gật.
Lã Vọng Nguyệt nói, đó là do dây thần
kinh nào đó trong đầu Tiểu Bạch bị dời chỗ, đòi Tiểu Bạch đập thêm lần
nữa, Tiểu Bạch đụng tiếp đầu đầy xanh tím, từ heo lười bỗng thành ong
mật cần lao.
Cố Nhã nghe xong tin này ở nhà cười đến
nửa ngày, Tiểu Hòa càng kích động hỏi Tiểu Bạch va phải chỗ nào, muốn
đem trạch nữ Cố Nhã đụng đầu một cái trở thành bình thường.
Thông tin Tiểu Bạch “mất trí” cứ thế mà truyền tới bên tai Mặc Duy Chính.
Mặc Hoành Uyển mỉa mai cười nói, “Ai… Xem ra cũng không phải thích GAY thật nhỉ. Ắt là ở công ty ta lấy lý do này ngụy trang cho cái sự lười, đi ăn máng khác là liều sống liều chết làm
việc.”
Mặc Duy Chính nghe xong lòng bất mãn, nhưng nói cũng không nói nên lời.
Một buổi tối, trước lễ tình nhân trong
truyền thu