
Giữa trưa ngày thứ tư, tiếng chuông vang lên,
trường tiểu học ồn ào rung chuyển. Sau giây lát, một đám trẻ con nhi
đồng ầm ĩ ùa ra phía cửa, khiến cho cái oi bức của trưa hè càng nóng
hơn. Nhìn thấy những nhóm bạn bè nhỏ tụ tập, vô cùng vui vẻ đi về nhà,
Mạc Vũ Thường dáng vẻ chau mày đau khổ. Thân hình nhỏ bé gầy guộc, trên lưng là chiếc cặp sách nặng chịch, lủi thủi bước đi trên đường dưới ánh nắng chói chang. Bé rất hâm mộ những bạn bè nhỏ khác, có thể vô ưu, vô tư lự, vui vẻ đi về nhà như vậy, còn bé thì lại sợ phải « về nhà ».
Mạc Vũ Thường cố ý đi về thong thả. Khi về đến
gần cửa nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé có vẻ nghiêm trang hơn, đôi mắt
đen to trong trẻo tràn ngập sự sợ hãi và bất an. Bé thật sự sợ à ! Bảy
giờ tối hôm nay Mama mới có thể về nhà, chỉ còn lại có bé với cha
dượng, bé thật sự sợ phải ở nhà cùng với dượng.
Mạc Vũ Thường thật sự không hiểu tại sao cha
dượng lại thích uống rượu, hơn nữa lại luôn uống đến say khướt. Mỗi khi ông ta uống say xong, sẽ luôn cáu giận mà đánh người loạn lên, thường
hay đánh bé và mẹ đến nỗi mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình.
Ánh nắng mặt trời trên đầu khiến người ta xây
xẩm, Mạc Vũ Thường vừa đói vừa khát, bé quả thật không kìm chế được
nữa. Về tới cửa nhà, bé lén nhìn khắp nơi xung quanh, muốn xem qua cha
dượng có ở nhà hay không.
Đó là một căn hộ kiến trúc cực kỳ đơn giản,
phòng khách tối mù và bẩn thỉu, dưới đất đầy những vỏ chai rượu, còn
trong không khí thì tràn ngập nặng mùi, khiến người ta nghĩ tới mùi
thối của rượu hoà cùng mùi mồ hôi.
Mạc Vũ Thường ngỏng cổ ra lén dò xét trong
phòng, chỉ thấy cha dượng lại đang uống say mèm, ngà ngà say nằm
nghiêng người trên chiếc ghế cũ, còn tiếp tục ợ hơi rượu. Đây chính là
một cơ hội tốt để bé có thể chạy thẳng vào trong phòng, khoá cửa lại, sẽ không sợ dượng đánh bé.
Nghĩ vậy, Mạc Vũ Thường cắt chặt môi dưới, rón
ra rón rén bước vào trong nhà. Bé thật cẩn thận đi từng bước một về
phía phòng, trái tim khẩn trương lo lắng, như thể sẽ nhảy ra khỏi lồng
ngực vậy. Ngay thời điểm bé sắp ra khỏi cửa phòng, một tiếng gầm lên
giận dữ, nhất thời khiến bé dừng lại bất động.
« Mày đứng lại đó cho tao ! » Người đàn ông trung niên nằm trên ghế hét lớn tiếng.
Mạc Vũ Thường cảm thấy cả người mình đều trở nên lạnh như băng, hai chân run rẩy không theo sai khiến của mình. Bé sợ
hãi xoay người lại, đối mặt với người cha dượng lôi thôi, thô lỗ đang
dựng ngược trừng mắt lên.
« Giúp bố đi mua mấy bình rượu gạo. » Người đàn ông trung niên ra lệnh cho bé, hơn nữa còn ngồi dậy trên tràng kỷ.
« Nhưng mà… con … con không có tiền. » Mạc Vũ Thường cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
« Cái gì ! Mày không có tiền ư ! Đừng nghĩ lừa
được bố mày, mụ đàn bà kia không phải có cho mày tiền tiêu vặt sao ? »
Người đàn ông trung niên quắc mắt đứng dậy, lảo đà lảo đảo đi đến trước mặt Mạc Vũ Thường, còn « mụ đàn bà kia » trong miệng hắn chính là chỉ
mẹ của bé.
« Cái… cái số tiền kia rất ít, là mama cho con để ăn cơm. » Mạc Vũ Thường nói lí nhí.
« Bố chưa uống rượu, mày còn muốn ăn cơm cái gì. Đưa tiền cho tao ! » Người đàn ông trung niên rống to lên hung dữ.
Gương mặt dữ tợn, làm cho Vũ Thường vô ý thức lùi lại.
“Thật đó… Tiền đó thật sự không đủ để mua rượu uống đâu.” Mạc Vũ Thường giọng run rẩy nói.
“Bảo người lấy mang đến đây, đừng có nói nhiều
lời vô nghĩa như vậy.” Người đàn ông trung niên rống lên, nước bọt bắn
tung toé. Mạc Vũ Thường bị doạ đến nỗi nói không nên lời, bé lục lọi
trong túi tiền chỉ có khoảng 20 đồng, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy hai tờ 10 đồng của bé đưa, bỗng dưng trợn trừng hai mắt, ông ta thô lỗ mắng: “Chỉ có
chút tiền này, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ nữa. Thật là tức chết đi được!” Hai mắt ông ta đầy tơ máu, cả gương mặt vặn vẹo phẫn nộ, quả thật rất giống bộ dạng con quỷ hung ác doạ người.
Mạc Vũ Thường không khống chế được, toàn thân
phát run lên, răng cũng lách cách run rẩy. Bình thường lúc cha dượng lộ ra sắc mặt này, chính là thời điểm tính cách của ông ta bùng nổ.
Mạc Vũ Thường miễn cưỡng lập tức xoay người đi chỗ khác,
chuẩn bị trốn vào trong phòng. Nhưng động tác của người đàn ông trung
niên nhanh hơn bé, chỉ thấy hắn kéo bé như kéo một con gà con, nắm lấy
cổ áo của Mạc Vũ Thường một cái, hung hăng đẩy bé vào một góc phòng
khách.
Mạc Vũ Thường nhịn đau, cố gắng đứng lên, nhưng người đàn ông trung niên nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tát một cái nảy mặt. Khuôn mặt nhỏ
nhắn của Mạc Vũ Thường vốn trắng nõn và mềm mịn liền nhất thời sưng đỏ
lên, khoé miệng cũng ri rỉ chảy ra một đường tơ máu.
“Tiểu tạp chủng mày, ăn của bố mày, dùng hết tiền của bố mày, mà lại
cùng một dạng với mụ đàn bà kia, vong ân phụ nghĩa!” Người đàn ông trung niên vừa gào rít lên, hai tay cũng tiếp tục níu lấy thân hình gầy yếu
của Mạc Vũ Thường mà lắc.
Mạc Vũ Thường không nhịn nổi đau đớn, cả người yếu ớt, rủ xuống ngồi xổm xuống đất. Hai tay bé ôm chặt lấy đầu, cuộn mình thành một cục, để chịu đựng quyền đấm cước đá của cha dượng. Nhưng thuỷ ch