
ung cũng không nghe
thấy bé hét lên một tiếng kêu đau, càng không nghe thấy bé lên tiếng
khóc lớn.
“Tại sao tao lại phải giúp nuôi dưỡng con của người khác, chính là nuôi
dưỡng cái đứa sao chổi mày, mà mới làm cho tao bị rơi vào vận rủi. Nếu
không phải mày, tao cũng sẽ không trở nên uất ức vô dụng như vậy.” Người đàn ông trung niên chửi ầm ầm vang xa, tay chân vẫn không ngừng chuyển
động. “Tao tự nhiên lại nghèo đến nỗi ngay cả tiền mua rượu cũng không
có!”
Đột nhiên, người đàn ông trung niên kéo cổ áo Mạc Vũ Thường lên, kéo cả
người bé đứng lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường nhìn
thẳng vào ông ta.
Mạc Vũ Thường mở to hai mắt, không giấu nổi vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi,
bất lực nhìn người cha dượng kia nhe răng trợn mắt, mặt khẽ phình ra.
“Tao muốn đem bán mày đi, đổi lấy một ít tiền thưởng, dù sao mày cũng là một cái để bồi thường tiền đã mất.” Người đàn ông trung niên nheo hai
mắt lại, nhìn Mạc Vũ Thường một cách xấu xa. Ánh mắt bé xót xa, sợ hãi
từ đáy lòng.
Mạc Vũ Thường trừng lớn hai mắt, đồng tử cũng có vẻ lớn hơn lúc bình thường, kinh hãi đến dường như không thở nổi.
Không! Bé không muốn bị bán đi. Trong lòng Mạc Vũ Thường hét lớn.
Lập tức, nàng ra sức giãy dụa, bất chấp vết thương trên cả người đau vô
kể, đau đớn không chịu nổi: Bởi tình thế cấp bách, bé há mồm cắn mạnh
vào tay của người đàn ông trung niên, ông ta kêu “ai” lên một tiếng,
buông gọng kiềm đang kiềm chế Mạc Vũ Thường ra.
Sau khi vừa được tự do, Mạc Vũ Thường lao thẳng ra khỏi cửa nhà, ra bên
ngoài chạy thục mạng, để lại đằng sau tiếng kêu gào tức giận của người
đàn ông trung niên.
Ngay khi bé vừa chạy không được bao lâu, liền đâm vào một bức tường
thịt, khiến bé ngã ngồi trên mặt đất. Va chạm này khiến cho mắt nàng nổ
đom đóm, đầu choáng váng. Mạc Vũ Thường miễn cường ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương…
Chỉ thấy ngay trước mắt là một thiếu niên mặt mày sáng sủa, mắt sáng mày sắc (*kiếm my tinh mục), thân hình cao to che Mạc Vũ Thường khỏi ánh
nắng mặt trời chói chang mùa hè. Ánh mặt trời viền quanh đường nét thân
hình trắng như ngọc của người thiếu niên thành một quầng sáng màu vàng,
thật giống như thiên sứ! Duy chỉ là vẻ mặt kia hơi tà khí, nụ cười lại
bất trị không hợp với thiên sứ.
Mạc Vũ Thường si ngốc nhìn người thiếu niên đẹp trai kia. Bé chưa từng
thấy đại ca ca nào có bộ dáng đẹp như vậy. Bên cạnh còn có một cô bé con đáng yêu giống như búp bê đi theo. Mạc Vũ Thường lảo đà lảo đảo đứng
dậy, cả người choáng váng không thôi, trước mắt một màu u ám, lập tức
liền ngất đi.
Người thiếu niên kia dường như đã có dự cảm đó rồi, rất nhanh vươn hai
tay đến đỡ được bé, như vậy mới phát hiện ra cô bé con trong lòng mình
gầy yếu, nhẹ đến kỳ cục.
“Anh ơi, nó chính là con gái của dì Mạc. Em có gặp nó một lần ở trường
học. Cô bé con bên cạnh người thiếu niên mở to mắt nhìn Mạc Vũ Thường.
“Nó thật là đáng thương! Tại sao cả người toàn vết bầm tím, mà lại vẫn
còn đang chảy máu nữa.” Trong giọng nói của cô bé tràn ngập sự thương
cảm.
Thực ra, người thiếu niên và cô bé con này chính là thiếu gia và tiểu
thư – Anh em Cố Vân Dã, Cố Vân Nhu của gia đình mà mẹ của Mạc Vũ Thường, là Mạc Tâm Như làm người giúp việc. Mẹ của bọn họ, Lữ Thiến Dung là
người phụ nữ có tấm lòng dịu dàng, tốt bụng, cực kỳ thương cảm với mẹ
con Mạc Tâm Như, cũng chiếu cố hơn đối với bọn họ. Hôm nay nghe nói Mạc
Vũ Thường tan học giữa trưa, sợ bé bị cha dượng đánh, tiện đến đón con
mình thì đón luôn Mạc Vũ Thường về nhà.
Ai biết con gái nhỏ của mình lại lén đi đến đây. Nhìn cô bé trong lòng,
Cố Vân Dã không khỏi nhíu mày, ngoài em gái Vân Nhu ra, hắn không ôm đứa bé gái nào khác cả. Nếu không phải vì mẹ hắn giao phó chuyện thối nát
này, thì đúng thật là hắn không muốn phải ôm cơ thể đầy vết thương và
bẩn thỉu của Mạc Vũ Thường.
“Anh ơi, chúng mình nhanh đưa nó về nhà đi! Nếu không dì Mạc sẽ lo lắng
lắm.” Cô bé bên cạnh thúc giục vậy, Cố Vân Dã mới ôm chặt lấy Mạc Vũ
Thường, đi về phía chiếc xe Mercedes đang chờ ở cửa ngõ.
Mạc Vũ Thường nửa tỉnh nửa mê nằm thẳng đừ, cả người từ
trên xuống dưới đều truyền đến một trận đau đớn âm ỉ. Mơ hồ cảm giác
được có một đôi tay ấm áp không ngừng khẽ vuốt ve bé, bên tai còn có một giọng nói mềm mại nỉ non an ủi.
“Mama…” Mạc Vũ Thường yếu ớt gọi.
“Suỵt… Đừng nói, ngoan ngoãn ngủ một giấc! Không cần sợ hãi, mama sẽ
luôn luôn ở bên cạnh.” Mạc Tâm Như vừa dịu dàng nói, vừa khẽ vỗ về bé.
Mạc Vũ Thường bỗng cảm thấy an tâm vô cùng, để mặc cơn mệt mỏi tột độ mang bé vào trong giấc ngủ sâu.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Mạc Vũ Thường lại mở hai mắt ra, cả
người đã tỉnh táo hơn rất nhiều rồi. Theo bản năng, bé tìm kiếm bóng
dáng mẹ mình, vì vậy mới phát hiện ra người ngồi bên giường trông chừng
nàng chính là… đại ca ca xinh đẹp hồi giữa trưa kia.
“Ngươi tỉnh rồi!” Cỗ Vân Dã nheo mắt lại, giọng điệu lãnh đạm không mang theo chút tình cảm nào. “Muốn cái gì sao? Có gì thấy không thoải mái
à?” Hắn hỏi, vẫn với tông giọng lạnh lùng, xa cách.
Mạc Vũ Thường sợ hãi trả lời: