Old school Swatch Watches
Kẻ Thù Của Xử Nữ

Kẻ Thù Của Xử Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322805

Bình chọn: 7.5.00/10/280 lượt.

ên là không cần đến sự đồng ý của nàng.

Quyết định của hắn làm cho Mạc Vũ Thường kinh ngạc mở to hai mắt, chằm chằm nhìn hắn,「Ai…… Nhà em đã thuê làm sao bây giờ?」

「 Không phải quan tâm, tôi đã cho người xử lý tốt mọi việc, em không cần lo lắng.」trong giọng nói của hắn có một chút không kiên nhẫn.

Mạc Vũ Thường thật cẩn thận nhìn hắn, rồi mới ngập ngừng hỏi:「Em…… Việc em đến chỗ anh ở, bác gái có biết hay không –」

Lời còn chưa dứt, tức thì đã bị Cố Vân Dã thô lỗ cắt ngang.「 Tôi nói rồi, tôi không muốn có người thứ ba biết thỏa thuận của chúng ta, đương nhiên cũng bao gồm cả mẹ tôi.」Đôi mắt đen lợi hại của hắn nhìn nàng một hồi lâu, rồi mới tiếp tục nói:「 Nơi này là nhà riêng của tôi, chỉ có những lúc đặc biệt tôi mới đến ở nơi này, nói như vậy em hẳn đã biết?」Đôi mắt của hắn phút chốc hiện lên một tia sáng cực nóng, ý tứ ám muội trong giọng nói đã vô cùng rõ ràng.

Khuôn mặt Mạc Vũ Thường bỗng chốc đã trở nên ửng hồng. Nàng không khỏi thầm nghĩ, hắn là đã từng ở nơi đây với những người con gái khác? Ý nghĩ này làm cho trong lòng của nàng dâng lên một cảm giác ghen tị.

「 Em đi tắm rửa, thay quần áo đi, tôi muốn đi ăn tối rồi」 hắn phá vỡ sự trầm tư của nàng, nói thúc giục.

Mạc Vũ Thường trầm mặc gật đầu, nhanh chóng lấy quần áo trong túi xách của nàng, đi về phía phòng tắm.

Cố Vân Dã dẫn Mạc Vũ Thường đến một nhà hàng có phong cách ấm áp ở gần đó. Sau khi gọi món, hai người liền lặng yên ngồi đối diện nhau.

Mạc Vũ Thường luôn nhìn xuống, không biết vì sao nàng đối với hắn luôn vừa yêu vừa sợ. Ở trước mặt hắn, nàng giống như là một con thỏ trắng dễ dàng hù dọa, việc này quả thật là làm nhục dáng người cao ráo của nàng, nàng không khỏi tự chế giễu mình, khóe miệng cũng bất giác hơi mỉm cười.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Cố Vân Dã đột nhiên hỏi.

Hắn đã quan sát nàng thật lâu, hai gò má ngượng ngùng đỏ hồng, đôi môi ướt át khả ái vẽ thành một hình vòng cung tựa như mỉm cười. Đột nhiên, hắn cảm thấy hạ thân của mình bỗng căng cứng như bị dục vọng thiêu đốt mạnh mẽ.

Đáng chết! Chỉ việc nhìn nàng thôi cũng có phản ứng kịch liệt như vậy, hắn thực hối hận đã dẫn nàng đến đây ăn tối, hiện giờ thực phẩm mà hắn đói khát lại không thể giải quyết được.

Mặc Vũ Thường nhìn vẻ mặt tối tăm thâm trầm bất định của hắn, cẩn thận trả lời: “Không có gì, em chỉ cảm thấy mình cao lớn như vậy nhưng lá gan lại nhỏ, có chút buồn cười.”

Cố Vân Dã nhướng một bên mày, tò mò hỏi: “Vì sao em cảm thấy mình nhát gan?”

Mặc Vũ Thường bỗng dưng nhìn xuống, hàng lông mi cong hơi run, “Bởi vì.. vì…” nàng thật sự nói không nên lời, nàng làm sao có thể trước mặt hắn thừa nhận nàng sợ hắn.

“Nói! Tôi muốn em nói, em phải nói! Cô Vân Dã nheo nhanh hai mắt ra lệnh, hắn không thích nàng có gì che dấu.

Ngữ khí của hắn làm Mạc Vũ Thường rung động một chút, nàng nhanh chóng giương mắt lên nhìn hắn. “Bởi vì… bởi vì em rất sợ anh! Mỗi lần nhìn anh em sẽ không khống chế được mà phát run lên.” Nàng cuối cùng cũng phải nói, sau khi hắn nghe xong nhất định sẽ rất đắc ý, thậm chí sẽ trêu chọc nàng.

Thế nhưng ai ngờ Cố Vân Dã lại cười thật vui vẻ! Rồi sự trong sáng của tiếng cười làm cho tim Mạc Vũ Thường đập mạnh, đập thình thịch không thôi.

Sau một lúc lâu, tiếng cười của hắn mới ngừng lại. Đôi mắt tăm tối của hắn sáng lên, chăm chú nhìn Mạc Vũ Thường. “Em không phải sợ tôi mà là sợ chính mình!” Hắn nói một cách sâu xa khó hiểu. Mạc Vũ Thường nhìn hắn khó hiểu, nàng không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Cố Vân Dã nhanh chóng hướng về phía trước, lấy môi khẽ chạm vào môi nàng rồi rời đi. “Tối nay, tôi sẽ chứng mình cho em thấy!” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, tràn ngập ham muốn.

Mặc Vũ Thường càng thêm hoảng hốt và không được tự nhiên. Nàng căn bản không có can đảm ngẩng đầu lên nhìn hắn chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối nay, nàng liền thấy khẩn trương.

Bữa cơm này, Mạc Vũ Thường vốn không ăn được bao nhiêu, những suy nghĩ kinh hoảng sợ hãi như chiếm lấy nàng. Sau khi dùng cơm xong, nàng giống như một pho tượng mất đi lý trí mặc cho Cố Vân Dã dẫn nàng về nhà.

Vừa tiến vào phòng khách, Cố Vân Dã đột nhiên ôm Mạc Vũ Thường đi về phòng ngủ. Hơi thở của hắn dồn dập, hai mắt tối tăm vì dục vọng nên càng có vẻ sâu hơn.

“Anh không thể nhịn được nữa rồi.” Hắn thở nhẹ bên tai nàng.

Mạc Vũ Thường kinh hô một tiếng, đôi mắt to ngập nước nhìn Cố Vân Dã, hắn dọa nàng sợ chết được! Nhưng nàng chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn, để duy trì sự cân bằng thân thể của mình, nàng không biết mình nên đáp lại hắn như thế nào.

Cố Vân Dã ôm Mạc Vũ Thường đi vào phòng ngủ, đem nàng đặt lên giường. “Cởi quần áo của em ra!” Hắn lấy giọng ra lệnh nói.

Mạc Vũ Thường giật mình yên lặng trong chốc lát, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, tuy rằng nàng và hắn có gần gũi da thịt một lần nhưng đã nhiều năm trước. Nay nếu bắt nàng hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn thì nàng quả thực sợ không chịu được.

Cố Vân Dã nheo mắt nhìn nàng, một mặt tự cởi bỏ quần áo trên người mình. “Nếu em không làm theo lời tôi, có lẽ quần áo của em sẽ phải quăng bỏ mất thôi.” Hắn nói n