Old school Easter eggs.
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211274

Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.

Hi Duệ, cắn môi dưới khóc hu hu.

Sau đó tất cả cảm xúc như vỡ oà, Hi Duệ cũng gục lên vai Dư Kiều, vừa khóc vừa nói: "Chị Dư Kiều.... Chị là mẹ thật sao...."

Tần Dư Kiều nói "Ừ ừ ừ" trong tiếng nức nở.

"Mèo.... mèo mẹ trắng không cố ý quên Tiểu Hắc Miêu thật ạ...."

Tần Dư Kiều rời khỏi vai Hi Duệ, nhìn thẳng vào mặt Hi Duệ, sau đó dùng

khăn giấy Hi Duệ đưa cho mình lau nước mắt cho nó: "Duệ Duệ đáng yêu lại thông minh như vậy, sao mẹ lại nỡ quên Duệ Duệ chứ?"

Lục Hi Duệ

thật sự vô cùng tủi thân, lần đầu tiên biết mình là đứa trẻ không có mẹ

cũng không tủi thân như vậy, sụt sùi nói: "Nhưng mẹ lại quên mất...."

Tần Dư Kiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: "Xin lỗi.... Xin lỗi...."

Lục Hi Duệ tránh ra, chợt hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Vậy..... Mèo mẹ

trắng có quên Tiểu Hắc Miêu nữa không? Mèo mẹ trắng có rời bỏ Tiểu Hắc

Miêu nữa không?"

"Không đâu, không đâu...." Tần Dư Kiều lắc đầu

nguầy nguậy, "Mẹ không quên con nữa đâu, nếu như mẹ quên Duệ Duệ nữa,

thì mẹ sẽ...." Lời của cô còn chưa dứt, Hi Duệ đã ôm chầm lấy cô. Tần Dư Kiều cảm nhận được Hi Duệ ôm cô rất chặt, như thể dùng toàn bộ sức lực

để ôm cô vậy, "Con không muốn.... không muốn mẹ lại quên Duệ Duệ nữa

đâu...."

…….

Buổi tối nằm trên giường, Hi Duệ vẫn ôm chặt

lấy cô, chỉ sợ cô lại biến mất một lần nữa. Tần Dư Kiều đưa tay vuốt tóc Hi Duệ, bởi vì Hi Duệ khóc ở phòng khách đến đổ mồ hôi, tóc dính mồ hôi nên hơi ướt.

Lục Hi Duệ ngước mắt cười với Tần Dư Kiều, sau đó

lại rúc vào người cô. Những ngày ở Maldives, Hi Duệ cũng dính lấy cô,

nhưng sự thân mật đó không như bây giờ. Lúc này giống một đứa trẻ lệ

thuộc vào mẹ hơn.

"Chị Dư Kiều ...." Hi Duệ vẫn hơi khó đổi cách

gọi, le lưỡi cười. Không phải nó không muốn gọi Tần Dư Kiều là mẹ, chỉ

là đột nhiên không biết phát âm từ mẹ thế nào thôi.

Cách phát âm đơn giản như thế mà làm thế nào cũng không nói được, Hi Duệ hơi bực mình, cúi đầu không nói gì.

Dù Tần Dư Kiều muốn nó gọi mình một tiếng mẹ, nhưng cô cũng hiểu Hi Duệ.

Dường như thông qua máu mủ, cô có thể biết được nó đang nghĩ gì, đang

rối rắm điều gì.

Cho nên Tần Dư Kiều cười xoa trán nó, sau đó lại gần hôn lên trán nó.

Lục Hi Duệ cười he he hai tiếng, sau đó quay mặt sang: "Ơ, sao ba lại tới đây?"

Lục Cảnh Diệu đã đến được một lúc rồi, dựa vào cửa thấy lòng mình mềm đến

không thể mềm hơn, nhưng anh vẫn còn điều vướng mắc không thể nói, mở

khóe miệng: "Ba đến ngủ chung với hai mẹ con."

Hi Duệ chưa từng

ngủ ở giữa ba và mẹ, lúc ngủ liếc nhìn Tần Dư Kiều một lát rồi lại quay

sang nhìn Lục Cảnh Diệu một tẹo. Đội nhiên nó nghĩ ra điều gì đó, hỏi

Lục Cảnh Diệu: "Nếu chị Dư Kiều mất trí nhớ, sao ba không tìm chị ấy

vậy?" Hi Duệ oán trách hỏi ba mình, nhưng niềm vui sướng khi tìm được mẹ khiến nó không thể biểu hiện sự oán giận.

"Chuyện này à...." Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, sau đó quay đầu nhìn trần nhà, "Chuyện này

là do ba.... không tìm thấy mẹ...."

Đôi khi đàn ông khác hẳn phụ

nữ. Lúc phụ nữ xúc động đại não sẽ không hoạt động, nhưng đàn ông vẫn có thể nói dối để lừa gạt người khác.

Lục Cảnh Diệu nghĩ tới nghĩ

lui, không thể để Lục Hi Duệ hận Tần Dư Kiều, nhưng cũng không thể để nó hận mình. Cho nên chỉ có thể đưa ra một cái đệm lưng.

"Ba mẹ yêu nhau ở Edinburgh rồi có con, nhưng khi đó ông nội con không đồng ý cho

ba mẹ ở bên nhau, sai rất nhiều người xấu đến ngăn cản ba mẹ. Mẹ con bị

người xấu truy đuổi nên bị tai nạn giao thông, sau đó đầu óc mẹ con hơi

có vấn đề nên quên mất Hi Duệ. Còn ba à, từ đó cũng không có tin tức của mẹ con, chỉ có thể mang Duệ Duệ về nước trước thôi...."

"Là ông nội...." Hi Duệ mở to mắt, quay đầu nhìn Tần Dư Kiều, "Chị Dư Kiều, chuyện thật là thật sao?"

Lục Cảnh Diệu nháy mắt với Tần Dư Kiều .

Tần Dư Kiều rũ mí mắt, "Ừ" đại một tiếng.

"Con không bao giờ để ý đến ông nội nữa." Lục Hi Duệ giận dỗi nói.

"Thật ra ông nội con cũng không biết rõ lắm, ông nội chưa từng gặp mẹ con,

nếu không nhất định sẽ thích mẹ con. Ông chỉ bị... bị người khác xúi

giục mà thôi. Cho nên.... Duệ Duệ cũng đừng giận ông nội. Hơn nữa,

chuyện mẹ con là chị Dư Kiều cũng phải giữ bí mật, là bí mật của ba

chúng ta. Con không thể nói cho ai biết, bởi vì.... nếu như lại để cho

ông nội biết, ông sẽ đuổi mẹ con đi đấy...."

Mặc dù Hi Duệ còn bé, nhưng logic vẫn rất rõ ràng: "Không phải ba nói ông nội chưa từng gặp mẹ, nếu gặp sẽ thích mẹ sao?"

"Ai biết được, tình tình của ông thất thường lắm phải không?"

Hi Duệ mở to hai mắt, gật đầu rồi tự hỏi: "Cũng không thể nói cho bác hai biết sao?"

"Không thể."

"Nhan Thư Đông thì sao ạ?" Nhan Thư Đông là bạn của Hi Duệ.

"Cũng không thể." Lục Cảnh Diệu nói.

Mặc dù Lục Hi Duệ hơi khó chịu, nhưng mà vẫn có thể tiếp nhận được, bàn tay nhỏ bé ôm chặt hông của Tần Dư Kiều, nói: "Chị Dư Kiều.... Em sẽ không

để ông nội đuổi chị đi đâu."

Tần Dư Kiều im lặng nhìn vào mắt Lục Cảnh Diệu, sau đó cúi đầu hôn lên trán Hi Duệ. Lúc ngẩng đầu lên, cô

trợn mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, mà Lục Cảnh Diệu chỉ cười gượng với Tần Dư

Kiều.

Sau đó Lục Cảnh Diệu giải thích với