
ỏ.
Lục Hi Duệ cảm thấy có chút kỳ lạ, không hiểu sao gần đây cha cậu lúc nào cũng thích ở cùng cậu, tò mò hỏi: "Cha, gần đây cha không hẹn hò gì sao?"
Đôi chân mày Lục Cảnh Diệu dựng đứng lên: "Con quan tâm?"
Lục Hi Duệ im lặng không nói thêm tiếng nào, đúng lúc này, người làm bước vào phòng ăn nói: "Lục tiên sinh, cô giáo mới của Hi Duệ đã đến."
Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Dẫn cô ấy vào phòng khách đi."
Cô giáo dạy kèm tại nhà của Lục Hi Duệ vốn là giáo viên của một trường tiểu học nổi tiếng tại thành phố S, là một giáo viên chuyên ngàng tâm lý rất giỏi, tên là Liêu Thục Mẫn. Sở dĩ Liêu Thục Mẫn nhận lời dạy Lục Hi Duệ cũng vì Lục Hòa Thước đặc biệt mời đến.
Có điều, gần đây vì chồng của Liêu Thục Mẫn bệnh phải nằm viện nên cô phải tạm thời nghỉ dạy cậu bé.
Thế nên, Lục Cảnh Diệu bảo thư ký của mình tìm giúp một gia sư, là sinh viên bình thường cũng được, không cần chuyên nghiệp quá, có thể trò chuyện cùng Lục Hi Duệ là tốt lắm rồi.
Có điều, thư ký của anh thực hao tâm tổn trí tìm giúp anh một gia sư là nữ rất xinh đẹp.
***
Lục Hi Duệ ngẩng đầu: "Cô Liêu không dạy con nữa sao cha?"
"Cô Liêu bận chuyện gia đình."
Lục Hi Duệ lau miệng: "Thật ra con không cần giáo viên dạy kèm, con đâu phải đồ ngốc." Trong suy nghĩ của Lục Hi Duệ, chỉ có trẻ em ngu ngốc mới cần giáo viên dạy kèm tại nhà để bổ sung kiến thức.
Lục Cảnh Diệu lạnh lùng nói, đả kích lòng tự tin của con mình: "Sao con biết mình không ngốc?"
Lục Hi Duệ vội giải thích, nhưng tìm mãi không ra lý do thích hợp, đột nhiên một ý nghĩa lóe lên, nói: "Anh Nguyên Đông nói IQ được quyết định bằng gien di truyền, mà gien này có từ cha và mẹ, nếu con không thông minh, nguyên nhân cũng là tại cha đó."
Lục Cảnh Diệu hừ một tiếng, lại tiếp tục đả kích: "Ngại quá, IQ của con được di truyền từ gien của mẹ con đấy."
Sau đó, Lục Hi Duệ thực hết đường phản kháng.
Mẹ của cậu, anh Nguyên Đông bảo mẹ của cậu là người da đen, cha lại nói mẹ có IQ thấp, nhưng dù như thế, cậu vẫn rất muốn được gặp mẹ, muốn biết mẹ cậu rốt cuộc trông như thế nào, giọng nói của mẹ ra sao, cậu còn muốn hỏi. . . Tại sao mẹ lại không cần con. . . ?
Tại sao Lục Hi Duệ lại cho rằng mẹ cậu không cần cậu? Đấy cũng vì có một lần, Lục Cảnh Diệu bị Lục Hi Duệ hỏi đến phát cáu, nói: "Lục Hi Duệ, cha nhắc lại một lần cuối, nếu mẹ con nhớ con đã đến tìm con, nhưng cha nghĩ, tám chín phần là mẹ con không cần con."
Một câu nói, cực kỳ đả kích lòng người, cũng may Lục Hi Duệ đã sớm chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.
Nhan Thư Đông cũng không có mẹ, cậu ta thường nới rằng: Hi Duệ, những đứa bé như chúng ta là những đứa con ghẻ, không ai cần.
***
Sau khi ăn xong, Lục Hi Duệ dưới sự đốc thúc của cô giáo mới, bắt đầu chuẩn bị bài. Hai tiếng sau, cậu bé đã bắt đầu thích cô giáo mới này, nguyên nhân cũng vì nụ cười của cô rất giống với nụ cười của chị Dư Kiều. Lục Hi Duệ thích nụ cười thế này, tuy Diêu Tiểu Ái cũng hay cười, nhưng Lục Hi Duệ cảm thấy nụ cười của cô ta rất là giả tạo.
Cô giáo mới là người mà thư ký của Lục Cảnh Diệu đặc biệt tìm được trong nhóm sinh viên năm 3 của đại học S, Vương Bảo Nhi. Cô là sinh viên Ngôn Ngữ Học chuyên ngành Hán Ngữ, ở trường có thể xem là một trong những hoa khôi nổi tiếng, thuộc dạng điển hình thu hút nam sinh.
Lúc Vương Bảo Nhi xuống lầu gặp Lục Cảnh Diệu, lễ phép chào tạm biệt Lục Cảnh Diệu: "Chào cha Hi Duệ, tôi về, mai tôi lại đến."
"Khoan đã." Lục Cảnh Diệu gọi cô lại.
Vương Bảo Nhi xoay người: "Còn chuyện gì sao?"
Lục Cảnh Diệu hơi liếc mắt nhìn cô, nói: "Sau này không cần ngày nào cũng phải đến, mỗi tuần hai lần vào thứ tư và chủ nhật là được, tiền lương vẫn như cũ."
Vương Bảo Nhi khẽ cười: "Không thành vấn đề."
***
Sau khi Vương Bảo Nhi về, Lục Hi Duệ cũng chưa rời khỏi phòng sách của mình, Lục Cảnh Diệu đẩy cửa bước vào trông thấy Lục Hi Duệ đang viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
Lục Cảnh Diệu nhìn quanh phòng, thấy trên bàn la liệt các mảnh giấy, còn Lục Hi Duệ thì bỗng dừng lại, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.
Cậu bé cảm nhận được dường như cha mình đang ở phía sau, theo phản xạ giấu mảnh giấy đi, nhưng tiếc là đã muộn, Lục Cảnh Diệu cầm lấy mảnh giấy trong tay con mình, vừa liếc mắt nhìn liền cảm thấy huyệt thái dương bỗng nhảy "bộp" một cái.
" Lục Hi Duệ, mình thấy cậu đúng là một người đẹp trai lại hài hước, còn cậu? Cậu thấy mình là người thế nào hở?" Ký tên: Tương Thần Thần.
"Mình thấy cậu đúng là một cô gái hoạt bát, nhưng hơi yếu ớt." Ký tên: Lục Hi Duệ.
Lục Cảnh Duệ đọc lại nội dung trên mảnh giấy một lần nữa, những mảnh giấy tương tự còn rất nhiều, trong đó có không ít mảnh được ai đó cố tình vò nát, Lục Hi Duệ chưa kịp giấu đi.
"Cái này là sao?"
Giọng nói của Lục Hi Duệ nhỏ thật nhỏ: "Mấy bạn ấy cứ ép đưa cho con, con vốn không muốn nhận."
Lục Cảnh Diệu tin câu trả lời này, có điều giọng điệu vẫn nghiêm khắc như trước: "Nếu không muốn nhận sao còn phải trả lời?"
Giọng nói của Lục Hi Duệ lại càng nhỏ hơn: "Không có, con không có trả lời hết mấy mảnh giấy ấy, nhưng Tương Thần Thần nhấn mạnh con phải trả lời . . ."
Lục Cảnh Di