Teya Salat
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210161

Bình chọn: 9.5.00/10/1016 lượt.

ì?”

“Mất trí nhớ thật tốt biết bao.” Giọng Lục Cảnh Diệu lạnh đi, nhưng ngữ điệu vẫn chậm rãi: “Đương nhiên em không nhớ rõ rồi. Hồi ở Edinburgh, em nói với anh toàn bộ những cái đầu tiên của em đều cho anh hết.”

Cái

gì là lần đầu, mối tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu,… Tần Dư Kiều nhìn Lục

Cảnh Diệu với vẻ hơi khó tin, “cô” trong miệng anh càng lúc càng giống

kẻ lừa đảo.

Mối tình đầu, tuy cô không muốn thừa nhận mối tình

đầu của mình là Giang Hoa, có điều tình yêu thời trẻ đó đúng là mối tình đầu của cô. Về phần nụ hôn đầu, Tần Dư Kiều càng muốn quên, cũng không

biết con gà trắng kia là ai.

“Xin lỗi, đầu óc em không tốt, được

chưa?” Tần Dư Kiều đau đầu, xoay người định đi, kết quả bị Lục Cảnh Diệu kéo lại, dửng dưng nói: “Làm gì thế?”

Lục Cảnh Diệu buông Tần Dư Kiều ra, nhìn cô một lượt, giương mí mắt lên, hỏi cô với giọng cứng

ngắc: “Em đã từng hôn anh ta chưa?”

Tần Dư Kiều không nói gì,

nghĩ thầm người Lục Cảnh Diệu nói đến là Giang Hoa, thành thật lắc đầu:

“Hồi đó nhỏ như vậy, sao biết được nhiều thế.”

Nghe thấy câu trả

lời của cô, cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng hài lòng mà dịu mặt lại, nhìn

xung quanh, cười nhẹ một tiếng: “Anh ra ngoài trước nhé.” Nói rồi đi

lướt qua Tần Dư Kiều, lúc đi sát tới bên cô còn đặt tay lên mông cô, sau đó véo mạnh tỏ ý trừng phạt.

“Lục Cảnh Diệu!” Tần Dư Kiều hổn hển.

Lục Cảnh Diệu không thèm để ý tới biểu cảm của Tần Dư Kiều, mím môi rời đi, vô cùng đứng đắn nghiêm túc.

Tần Dư Kiều đau đến mức suýt rơi nước mắt. Bởi vì nơi bị Lục Cảnh Diệu bóp

rất mẫn cảm, lại không thể đưa tay xoa, chỉ có thể nghiến răng nghiến

lợi nhìn bóng lưng của Lục Cảnh Diệu, tức giận đến mức nghiến sắp vỡ

răng.

Ra tay thật dã man, đau chết đi được!

***

Lục Cảnh Diệu nói cô không biết nói dối, thật ra đây là sự thực, không biết có liên quan đến thể chất hay không, cô nói dối sẽ bị vạch trần ngay

tắp lự. Ví dụ như hồi nhỏ nói dối Bạch Thiên Du không có bài tập, sau đó Giang Hoa chạy sang hỏi cô đã làm xong bài tập toán chưa.

Còn vấn đề nụ hôn đầu tiên này, cô đã trót lọt thoát khỏi tầm mắt của Lục Cảnh Diệu.

Thật sự cô chưa từng hôn Giang Hoa, về phần nụ hôn đầu của cô, cô cũng không biết là cho ai nữa. Con gà trắng kia rốt cuộc là ai, bây giờ cô còn

chưa biết.

Lúc cô nói chuyện này với Bạch Quyên, Bạch Quyên còn lăn ra cười một lúc rồi hỏi cô: “Em thật sự không biết anh ta là ai à?”

Cô thật sự không biết. Sau khi đèn sáng lên, cô chỉ biết đó là người lạ

mặt, người mới gặp mặt một lần sao có thể nhớ được. Song đôi lúc trí nhớ không tốt cũng sẽ dẫn đến bi kịch, khi chân tướng rõ ràng, sao cô có

thể ngờ rằng con gà trắng đó chính là… Lục Nguyên Đông?

***

Khi Tần Dư Kiều rời khỏi phòng vệ sinh, Bạch Quyên đang thân thiện hàn

huyên với Giang Hoa. Bạch Quyên khá quý Giang Hoa, cho dù cô đã chia tay với Giang Hoa nhiều năm như vậy, Bạch Quyên vẫn còn hỏi cô có thể nối

lại tiền duyên với Giang Hoa hay không.

“Nối lại tiền duyên? Em chỉ mong chưa từng có gì với anh ta.”

Lúc Bạch Quyên đang tám nhảm với Giang Hoa thì nhìn thấy cô, liền vẫy tay

gọi cô qua. Tần Dư Kiều vờ như không thấy, đến chỗ Hi Duệ, Hi Duệ ngồi

bên cạnh Dương Nhân Nhân.

Cô vẫn phải chào hỏi Dương Nhân Nhân.

“Dì Dương, bà Đỗ, Nguyên Đông.” Tần Dư Kiều đến bàn Dương Nhân Nhân, lên

tiếng chào Dương Nhân Nhân và Lục Gia Anh. Chồng của Lục Gia Anh là con

cả nhà họ Đỗ nên Tần Dư Kiều liền gọi là bà Đỗ.

Lục Gia Anh: “Đừng khách sáo như vậy, cô cũng có thể gọi tôi là dì mà, hoặc là chị hai cũng được.”

Bây giờ gọi chị hai không thích hợp cho lắm, nên Tần Dư Kiều gọi: “Dì Lục.”

Lục Gia Anh gật đầu.

Lục Cảnh Diệu cũng ngồi cùng bàn với Dương Nhân Nhân, Tần Dư Kiều không thèm để ý đến anh.

Lục Cảnh Diệu chủ động mở miệng: “Chào cô Tần.”

Tần Dư Kiều: “Ngài Lục.”

Dương Nhân Nhân nhìn thấy Lục Cảnh Diệu và Tần Dư Kiều trao đổi, trong lòng

đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lão Lục đã nói muốn theo đuổi Tần

Dư Kiều, nếu Kiều Kiều thật sự được Lục Cảnh Diệu theo đuổi, Dư Kiều

không trở thành con dâu của bà nữa mà lại thành chị em dâu của bà.

Dương Nhân Nhân cười gượng, hỏi Tần Dư Kiều: “Hôm nay có bận việc lắm không?”

“Không đâu ạ.” Tần Dư Kiều cười trả lời, "Chỉ là giúp vài việc vặt mà thôi.”

Lục Cảnh Diệu lại nói chen vào: “Hi Duệ, nhường chỗ cho cô giáo đi.”

Tần Dư Kiều đang định từ chối, Lục Gia Anh đã lên tiếng: “Cô Tần ngồi cùng

bàn với chúng tôi đi.” Dừng một chút nhìn lại Dương Nhân Nhân: “Chị cả,

không sao chứ?”

Dương Nhân Nhân gật đầu, sau đó nhìn Tần Dư Kiều, nụ cười trên mặt hơi ủ rũ, “Kiều Kiều, nếu như con không còn giận

Nguyên Đông nữa, thì cùng ngồi ăn với dì Dương có được không?”

Hôm qua sau khi Dương Nhân Nhân về thật sự đã khóc mấy tiếng mới thôi, nên

giọng nói hơi khàn, tiếng phát ra cũng nhỏ hơn nhiều. Tần Dư Kiều thấy

vậy mà khó chịu, cười với Dương Nhân Nhân, ngồi xuống bên cạnh Hi Duệ,

đối diện mặt cô chính là Lục Nguyên Đông và Lục Cảnh Diệu.

Mỗi

người trên bàn cơm đều cất giấu tâm tư và nỗi lòng, Lục Cảnh Diệu thi

thoảng nói vài lời với Tần Dư Kiều, không tính là