
ên Đông hỏi anh: “Giang Nham, ông có biết bạn gái em họ
ông tên là gì không?”
“Trần Manh gì đó.” Giang Nham hỏi Lục Nguyên Đông, “Sao thế?”
Lục Nguyên Đông lắc đầu: “Không có gì.”
Thật ra Lục Nguyên Đông vẫn luôn không biết tại sao mình lại có cảm giác với cô bé kia như vậy. Ngày đó anh bị sốt đến đần độn, đang đi tìm phòng vệ sinh thì ngôi nhà chợt tối om. Anh không tìm thấy đèn, đúng lúc đó có
một bàn tay đột nhiên giữ chặt anh.
Anh nghe thấy cô nói: “Coi như anh còn có lương tâm, không quên sinh nhật em.”
Cô bé vừa dứt lời, một đôi môi chợt phủ lấy môi anh, mềm mại vô cùng, còn
có hương thơm. Cô bé hơi căng thẳng, hơi thở phả ra rất nóng, còn anh
lại hít hơi thở nóng bỏng đó của cô. Sau đó thân thể càng nóng ran, hai
tay vươn lên ôm eo cô bé, vừa một nắm tay, cứ như chỉ cần mạnh tay chút
là có thể bẻ gãy…
Lục Nguyên Đông cũng không hiểu tại sao mình
lại bị một nụ hôn từ đâu chui ra này ám ảnh nhiều năm như vậy. Về sau
ngẫm lại, có lẽ anh đang bị sốt, sức miễn dịch của cơ thể quá kém, làm
cho người nọ có thể dễ dàng chiếm cứ một góc trong lòng anh.
Mà cái góc kia không liên quan đến tình yêu, là khát vọng và yêu cầu nguyên thủy nhất của phái nam đối với phái nữ.
Sau đó gặp Vương Bảo Nhi, Lục Nguyên Đông đã có được khát vọng và yêu cầu
nguyên thủy nhất này từ Vương Bảo Nhi. Anh thích vòng eo thon nhỏ của
Vương Bảo Nhi, hơn nữa lúc ân ái, vòng eo đó cứ như cành liễu, mềm mại,
mảnh mai, trắng ngần… là chỗ anh thích vuốt ve nhất.
Nói trắng ra, đàn ông thường cuồng ngực, cuồng chân, cuồng mông… Mà Lục Nguyên Đông anh thì lại là người cuồng eo. Bạch Quyên thật sự nghĩ mãi cũng không ra tại sao Lục Cảnh Diệu muốn xí xớn
vụ hát hò này. Bạch Quyên cũng không tiếp xúc với anh nhiều, trong ấn
tượng của cô thì Lục Cảnh Diệu là một người tất kiêu ngạo, không ngờ
người kiêu ngạo như vậy cũng thích hóng chuyện nên cứ hỏi mãi: “Anh Lục, anh đi thật đấy à? Nếu như đi thì phải thể hiện tài năng cho chúng tôi
xem nhé.”
Lục Cảnh Diệu ngước mắt lên, ánh mắt dịch chuyển từ
người Tần Dư Kiều qua mặt Hi Duệ, “Tôi không biết hát, Hi Duệ hát là
được rồi.”
Hi Duệ rối rắm cúi gằm mặt, bắt đầu động não suy nghĩ
nên hát gì trước mặt chị Dư Kiều, nghĩ mãi vẫn không ra nên rất lo lắng, cảm thấy có lỗi với sự ủy thác của ba.
Bạch Quyên cười ha ha, liếc nhìn Hi Duệ bên cạnh Tần Dư Kiều, xoa đầu nó: “Vậy thì đi cùng thôi, anh đừng ngại ầm ĩ là được.”
“Không đâu.” Lục Cảnh Diệu đã đạt được mục đích, không muốn tiếp tục nói chuyện với Bạch Quyên, vẻ mặt lại hững hờ.
Bạch Quyên thật sự cảm thấy Lục Cảnh Diệu mà đi thì cũng tẻ ngắt, nhưng
Giang Hoa bên cạnh lại vươn tay ra trước mặt Lục Cảnh Diệu: “Ngưỡng mộ
đã lâu, không ngờ anh Lục lại cùng con trai tham gia tiệc chào mừng tôi, thật sự rất vinh hạnh. Không biết chị Lục có tới không?”
Chị Lục… Nhà họ Lục không có chị Lục, Bạch Quyên tuy buồn cười nhưng vẫn kéo Giang Hoa.
Giang Hoa nhanh chóng ngộ ra: “Xin lỗi.”
Lục Cảnh Diệu vẫn thản nhiên, nhìn Tần Dư Kiều đã cúi gằm mặt: “Không sao, Dư Kiều đi là được.”
Mọi người đều lặng im, đầu óc Bạch Quyên xoay chuyển rất nhanh, thì ra Lục
Cảnh Diệu là đội viên dự khuyết của Lục Nguyên Đông à? Lục Nguyên Đông
ngã xuống, Lục Cảnh Diệu lập tức thay thế sao?
Vẻ mặt Giang Hoa cũng đờ đẫn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Lục thật hài hước, thật hài hước…”
Hài hước cái đầu anh. Lục Cảnh Diệu rút tay mình lại, nhíu mày như ngại
bẩn, sau đó nhìn vẻ mặt của Hi Duệ ngồi đối diện, biết thừa thằng nhóc
này không nghĩ ra bài hát gì, liền nhắc nhở con một câu: “Lát nữa hát
bài tủ 'Trên đời chỉ có mẹ tốt' của con đi, biểu hiện thật tốt trước mặt cô chú đó nhé…”
Đôi mắt to của Lục Hi Duệ chớp chớp, sau đó ủ ê
gật đầu. Dường như trẻ con không có mẹ đều biết hát bài thiếu nhi rớt
nước mắt này.
Đây là bài hát duy nhất mà Lục Hi Duệ thuộc, cũng không có lí do gì đặc biệt, giai điệu đơn giản mà thôi.
***
Phòng Bạch Quyên đặt là KTV trong quán bar. Thật ra KTV của quán bar chính là chỗ ca hát thuần túy, hơn nữa chất lượng phục vụ còn tốt hơn các KTV
bình thường, thỏa mãn yêu cầu khác nhau của những khách hàng khác nhau.
Khi Bạch Quyên dẫn cả hội vào thì quản lý đích thân ra tiếp đãi, gọi hai cô nàng vô cùng xinh đẹp tới phục vụ. Bởi vì có trẻ con nên hai công chúa
ăn mặc khá kín đáo, vòng một lồ lộ cũng được che đậy cẩn thận. Có điều
vẫn mặc bộ đồ thỏ, trên đầu đeo hai cái tai giả to đùng.
Lục Hi Duệ được Tần Dư Kiều dắt lên, lúc trông thấy mấy cô thỏ thì nói với Tần Dư Kiều: “Chị Dư Kiều xem kìa, con thỏ.”
Bạch Quyên đi trước nghe thấy, quay đầu lại trêu: “Cậu chủ nhỏ có thích những chị gái xinh đẹp này không?”
Bạch Quyên vừa dứt lời, Tần Dư Kiều bực mình lườm Bạch Quyên: “Chú ý một chút, Hi Duệ vẫn còn nhỏ.”
Bạch Quyên sờ mũi, hôm nay cô chỉ muốn giúp Tần Dư Kiều chèn ép nhà họ Lục,
ai ngờ còn bị lườm nguýt, trong lòng hơi bực, ngăn Tần Dư Kiều lại: “Xem em bênh vực kìa, định làm mẹ kế của nó thật à?!”
Tai Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ gần như đỏ lên cùng một lúc, sau đó Lục Hi Duệ lập tức
kéo chị Dư Kiều