
ớc vào căn nhà vắng tanh, nhưng không có chìa khóa, cô
đành phải ngồi ngoài thềm chờ…Hoàng Hiểu Vương ngồi trên ngọn hải đăng nhìn ra
biển cả, mái tóc khẽ rung rung, ánh trăng chiếu thẳng vào cái khuyên tai kim
cương khiến nó phát sáng rực rỡ.
“ Anh xin lỗi, anh sẽ không làm thế một lần nào nữa,
em đừng khóc…anh sẽ đau lòng lắm…anh biết đối xử với em như thế là không tốt
nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác…Anh chỉ muốn em ghét anh thôi...Nếu
không, mọi thứ sẽ sụp đổ trở lại và em sẽ gặp nguy hiểm...anh thật sự xin lỗi
em nhiều lắm..."
Cả đêm ở bên ngoài, hứng trọn rất
nhiều sương đêm khiến Dương Lạp mắc cảm. Toàn thân mỏi nhừ, trong người nóng
như lửa đốt, cô vẫn cố mặc đồng phục đến trường.
- Cô Dương, cô không khỏe ạ? – Cô hầu gái mới từ quê
ra bưng chậu nước ấm rửa chân lo lắng hỏi.
- Không, tôi không sao, cảm ơn chị nhiều! – Tuy miệng
nói, tay xua nhưng Dương Lạp thấy choáng váng, vã mồ hôi hột.
Bước xuống xe nhà họ
Hoàng, cô cố gắng bước một cách bình thường vào lớp học. Vừa mở cửa lớp, cô đã
thấy mọi người đổ xô ra nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Cô vẫn bình tĩnh về
chỗ ngồi của mình. Trân Trân thấy vậy liền xúm xít hỏi:
- Thế nào? Nhà mới thế nào Lạp Lạp?
- Ổn…không tồi…!
- Cậu sao thế? ốm à? – Trân Trân lo lắng cúi xuống
nhìn Dương Lạp đang thở hổn hển.
Dương Lạp ngước lên nhìn,
cố gượng nở một nụ cười tươi để làm bạn bớt lo lắng dù trong lòng rất đau đớn.
Bỗng cửa lớp học bật tung, Hoàng Hiểu Vương bước vào, tiến về phía cuối lớp
học, quăng chiếc cặp sách vào bàn rồi hét lớn:
- Cao Quách Tâm, Cao Quách Tâm đâu?
Quách Tâm đang hí hoáy
chép bài nghe gọi tên mình, hốt hoảng đứng bật dậy:
- Có…chuyện gì thế?
- Lại đây!
Hiểu Vương ngoắc tay gọi
Quách Tâm đến bên, đưa cho hắn một mẩu giấy nhỏ rồi thì thầm gì đó, lập tức Cao
Quách Tâm chạy bắn ra khỏi lớp. Dương Lạp úp mặt xuống bàn, cố gắng không để ai
thấy bộ mặt tím ngắt của mình, cô quay xuống nhìn Hiểu Vương, bất ngờ bắt gặp
gương mặt lo lắng hắn nhìn cô, nhưng vừa nhìn thấy cô, hắn chợt quay đi lẩm
nhẩm nói gì đó. Dương Lạp quay lên, khó hiểu…
Cô giáo đã bước vào lớp, giở sổ điểm danh
từng người…
- Hoàng Hiểu Vương
- Có – Hắn đút tay túi quần, đứng lên.
- Ồ! Ngạc nhiên thật! – Cô giáo chỉnh lại cặp kính cho
nhìn rõ hơn.
- Cậu mà cũng học giờ của tôi sao? Tôi tưởng hôm nay
là lần thứ 30 tôi gạch tên cậu chứ?
- Em không thể sao? – Hiểu Vương vênh mặt nhìn cô.
- Được, cậu ngồi xuống đi! – Trong mệnh lệnh có rõ cả
sự tức giận.
- Dương Lạp Lạp.
Vừa nghe cô điểm tên
mình, cô muốn đứng dậy nhưng không thể, chân tự nhiên không nghe lời, cổ họng
thì rát đau, không nói được thành tiếng.
- Dương Lạp Lạp không đi học sao?
Cả lớp im lặng như tờ,
Trân Trân đang mải làm việc riêng, không để ý đến sự cầu cứu của cô. Các bạn
còn lại cũng không buồn giúp cô, Dương Lạp bối rối, muốn hét lên thật to nhưng bất
lực.
- Em Dương Lạp Lạp nghỉ, trừ 5 điểm chuyên cần.
- Dương Lạp có đi học. – Hoàng Hiểu Vương đứng dậy nói
to.
Cô ngừng viết, ngước lên
nhìn cậu ta, thắc mắc.
- Bộ mắt cô có vấn đề hả? Không nhìn thấy ai đang ngồi
kia à?
Vừa nói, hắn vừa chỉ
Dương Lạp đang quằn quại. Cô giáo lại chỉnh kính, giọng nghiêm nghị:
- Có đi sao không nói với tôi? Em không có miệng à?
- Người ốm không nói được! – Hiểu Vương nói trống
không?
Dương Lạp ngạc nhiên quay
lại nhìn cậu ta thắc mắc sao cậu ta lại biết được, tên đó…
Vừa đúng lúc đó, Cao
Quách Tâm chạy vào, tay cầm một bịch trắng to, thở dốc:
- Xin lỗi cô, em đến muộn ạ!
- Học sinh Cao, lí do của em là gì?
- Dạ…em…!
- Cậu ta đi mua thuốc cho em! – Hiểu Vương một lần nữa
đứng dậy.
- Học sinh Hoàng, cậu đang làm cái gì thế hả? Cậu coi
đây là nhà cậu đấy à! – Cô giáo tức giận ném thằng quyển sổ vào người Hoàng
Hiểu Vương.
Không nói năng gì, Hiểu
Vương bước thẳng tới chỗ Cao Quách Tâm, giật lấy túi thuốc rồi lại đến chỗ bế
xốc Dương Lạp ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
- Bỏ …ra! – Dương Lạp yếu ớt giật tay ra khỏi tay
Hoàng Hiểu Vương nhưng vô ích, cô nói đứt đoạn, giọng nói như vỡ òa ra, không
khản đặc như trước nữa.
Cậu ta vẫn bế chặt lấy
cô, không buồn quay xuống nhìn bộ dạng của cô.
- Bỏ…tôi…ra! – Lúc này cô đã rất mệt, dùng chút sức
lực cuối cùng gỡ tay cậu ta ra.
Hoàng Hiểu Vương quay
xuống, tức giận:
- Cô có nghe lời tôi không hả?
- Sao…tôi…phải đi…theo cậu?
Không thể giải thích,
Hoàng Hiểu Vương bế sốc cô lên lần nữa và ôm chặt, cánh tay mạnh mẽ bế gọn cô
trong lòng. Dương Lạp phản kháng đòi xuống nhưng tay của cậu ta càng siết mạnh
hơn, bối rối:
- Yên đi!
Thế rồi, cậu ta cứ thế bế
cô đi dọc hành lang…Nắng chiếu xuyên qua mái tóc của cậu trong suốt như pha lê,
khuôn mặt trắng không tì vết, đôi mắt với hàng lông mi dài cong vút, cặp lông
mày khẽ nhăn lại lo lắng. Cô im lặng không nói gì, êm dịu nằm trong vòng tay
cậu. Hiểu Vương bế cô đến nhà nghỉ của sân vận động, đặt cô xuống giường nghỉ,
giọng cằn nhằn:
- Cô ăn gì mà nặng như heo thế?
- Cậu…! – Dương Lạp tức giận gồng mình.
- Thôi, cô ngồi im đ