
c ở công ty nhiều, nếu không có
khi cô ấy đã hỏi thẳng một tháng anh làm được bao nhiêu tiền rồi.
“Tôi
làm IT, cũng coi như có chút nền tảng!”, người đàn ông kia thật thà nói.
“Chức
vụ là gì?”, Mễ Phi Phi hỏi sâu hơn.
“Hả?
Chức vụ á? Tôi mở công ty riêng!”, rõ ràng là anh ta chưa từng gặp một cô gái
thẳng thắn và bạo dạn đến thế.
“Thế
anh lái xe gì?”, giọng nói của Mễ Phi Phi dường như đã dịu dàng đi đôi chút.
“Hummer!”,
chàng trai thật thà đáp.
“Oa!”.
Mễ Phi Phi gần như muốn bật dậy khỏi ghế: “Anh nói dối!”.
“Tôi
không nói dối!”, chàng trai tỏ vẻ trầm ngâm.
“Anh
nói anh đi Jetta, Passat, Buick tôi còn tin, đằng này anh lại nói anh đi
Hummer, thật quá sức tưởng tượng!”, Mễ Phi Phi nói chẳng chút e ngại.
“Tôi
không nói dối cô mà, việc đấy đâu cần thiết!”. Người đàn ông móc ví tiền ra,
chìa bằng lái xe ra cho Mễ Phi Phi xem: “Cô xem đi!”.
Thực
ra lúc nhìn thấy cái ví tiền của anh ta, hai mắt Mễ Phi Phi đã đờ ra rồi. Khi
nhìn thấy dòng chữ “Hummer” trên bằng lái xe của anh ta, Mễ Phi Phi lập tức
thộn ra.
Anh
ta liền cất tấm bằng lái vào trong ví, đưa mắt nhìn Mễ Phi Phi: “Có phải cô
định hỏi tôi đã có nhà hay chưa phải không?”.
Mễ
Phi Phi gượng gạo gật đầu.
Anh
ta cười cười: “Tôi có một chung cư rất nhỏ ở Xà Khẩu, khoảng một trăm tám mươi
mét vuông. Ở Nam Sơn có một căn biệt thự, cũng không to lắm, chỉ khoảng hơn ba
trăm mét vuông thôi!”.
Nước
dãi của Mễ Phi Phi suýt chút nữa thì nhỏ đến tận chân. Cô vội vàng chớp chớp
mắt với anh ta.
Chàng
trai nọ vẫn mỉm cười: “Đáng tiếc là tôi không mang theo giấy tờ nhà!”
“Không
sao, không sao đâu!”. Mễ Phi Phi vội vàng xua tay: “Tôi tin anh, vừa nhìn là
biết ngay anh là người thật thà mà!”.
Người
đàn ông thu lại nụ cười, hỏi: “Cô hỏi tôi nhiều như thế, giờ đến lượt tôi hỏi
cô chứ nhỉ?”
Mễ
Phi Phi gật đầu: “Tôi tên Mễ Phi Phi, hiện đang làm ở công ty mỹ phẩm Thủy
Dạng, là trưởng phòng marketing, cũng có thể coi là người đẹp tài năng, tính
tình tốt, ngoại hình xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng phải yêu!”.
Người
đàn ông đó cười: “Cô có hài lòng về tôi không?”.
Mễ
Phi Phi gật đầu: “Hài lòng!”
“Nhưng
tôi….”, người đó lắc đầu.
“Tại
sao?”. Mễ Phi Phi đứng dậy quay một vòng: “Anh không hài lòng ở đâu?”
Người
đàn ông đó cười: “Những thứ ấy đều không quan trọng!”.
Mặt
Mễ Phi Phi đỏ bừng, ngồi xuống, cúi đầu nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Tôi là
gái trinh!”.
Người
đàn ông mặt mày biến sắc: “Có thể, xinh đẹp và lần đầu tiên là thứ tài sản quý
báu đối với cô, nhưng đối với tôi, những thứ ấy đều không quan trọng!”
Không
chỉ có Mễ Phi Phi, Trần Hiểu Dĩnh ngồi bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên. Cô ngẩng
đầu lên, chăm chú nhìn người đàn ông kia. Đúng lúc ấy tiếng chuông vang lên,
theo quy định, nam giới sẽ đứng dậy, tiến lên trước vài bước, chuyển sang cô
gái kế tiếp, bắt đầu một cuộc trò chuyện mới.
Mỗi
lần mỗi người có thể làm quen với tám người bạn khác giới, nói cách khác, sẽ có
tám người khác giới ngồi đối diện với mình trong chương trình này. Trần Hiểu
Dĩnh nghĩ, anh ta đã bỏ phí mất một người. Mà thông qua cuộc trò chuyện ban nãy
của Mễ Phi Phi, Trần Hiểu Dĩnh cũng chẳng còn ôm chút hy vọng gì.
Nhưng
anh ta là người mở lời trước: “Hai người quen nhau à?”, ý của anh ta ám chỉ Mễ
Phi Phi.
“Chúng
tôi là đồng nghiệp!”, Trần Hiểu Dĩnh gật đầu nói.
“Cô
ấy kéo cô đến đây phải không?”, anh liếc nhìn Mễ Phi Phi, ánh mắt có vẻ bất
cần.
Trần
Hiểu Dĩnh có hơi kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Anh
mỉm cười: “Cô không thích hợp với những nơi như thế này. Những cô gái ở đây nếu
không phải là kiểu chủ động tấn công, hi vọng săn được những con báo lắm tiền
thì cũng là dạng làm bộ làm tịch, cô ý lạt mềm buộc chặt. Nhưng cho dù thế nào,
trước khi đến đây họ đều tỉ mỉ chải chuốt. Còn cô thì khác hẳn, hơn nữa tôi
cũng phần nào đoán được tại sao cô ấy lại kéo cô đến đây!”
Mặt
Trần Hiểu Dĩnh đỏ lựng lên, cô không cúi đầu theo thói quen mà ngẩng đầu lên
nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi cam tâm tình nguyện làm nền cho bạn bè. Có lẽ đây
cũng là giá trị tồn tại của mình. Thực ra anh không cần phải nói cô ấy như vậy,
Mễ Phi Phi rất tốt, rất nhiệt tình. Tôi cũng không nghĩ rằng trong vòng tám
phút ngắn ngủi có thể nhận ra cái chân thiện mỹ và những ưu điểm trên người đối
phương, vì vậy trực tiếp hỏi là cách tốt nhất để tìm hiểu rõ về nhau!”
Lần
này đến phiên người đàn ông kia tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta chăm chú nhìn Trần
Hiểu Dĩnh: “Nói như cô, con gái nên dán chặt mắt vào cái ví tiền của đàn ông,
gặp phải cái ví nào dày, có tiền có nhà là phải chộp ngay lấy ư?”
Trần
Hiểu Dĩnh chẳng buồn nghĩ mà đáp luôn: “Anh thật biết đùa! Vậy dựa vào đâu mà
đàn ông vừa bước vào cửa là đã có quyền dán chặt mắt vào mặt, vào mông, vào
chân con gái? Nếu đàn ông không coi trọng nhan sắc bề ngoài thì đương nhiên
cũng có thể yêu cầu con gái không để ý đến chuyện tiền bạc. Tiền là cái gì? Là
vật lưu thông. Ai dám khẳng định tiền trong ví anh hôm nay vĩnh viễn là của
anh. Chỉ có điều tiền ít hay nhiều có thể chứng minh được rằng trước đó anh đã
n