Kết Hôn Chớp Nhoáng

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324713

Bình chọn: 8.5.00/10/471 lượt.

ột chiếc Hummer màu đen. Cô gần như phấn khích đến mức muốn hét lên,

vội vàng kéo tay Trần Hiểu Dĩnh: “Hiểu Dĩnh, cô bẹo tôi một cái đi, bẹo tôi một

cái đi!” Suy đoán của mình chính xác, Mễ Phi Phi vui như trúng xổ số năm trăm

vạn, cảm giác phấn khích đến mức không thể diễn đạt bằng lời, chỉ thấy đầu óc

váng vất.

“Cái

gì? Để làm gì, cô điên à?”, Trần Hiểu Dĩnh ngơ ngác. Một cái bóng cao lớn xuất

hiện trước mặt họ: “Nhận được hoa chưa?”

“Hoa?”.

Trần Hiểu Dĩnh ngây người, ngoảnh lại nhìn người hỏi, cô sửng người.

“Nhận

được rồi, một bó rất to! Cám ơn anh!”. Khuôn mặt Mễ Phi Phi ánh lên niềm vui,

nụ cười càng rạng rỡ và ngọt ngào.

Anh

ta, là người tặng hoa lúc trưa, là người lái chiếc xe Hummer, cũng là anh béo

bị Mễ Phi Phi tra hỏi trong chương trình “Tri thức tám phút xem mặt” lần trước.

Lúc này anh ta đang mỉm cười, dịu dàng nhìn cô hoặc cô ấy, trong măt ánh lên sự

kì vọng.

Mễ

Phi Phi rất vui, một người luôn cởi mở như Mễ Phi Phi giờ cũng trở nên bẽn lẽn,

do dự hồi lâu mới hỏi: “Sao anh biết địa chỉ của em?”

Anh

lướt mắt nhìn Mễ Phi Phi: “Lần trước cô tuyên bố rất to mà, thính giác của tôi

đâu có vấn đề gì, trí nhớ cũng tàm tạm, vì vậy đương nhiên là tôi biết rồi!”

Một

người đàn ông kiêu ngạo, Mễ Phi Phi nghĩ.

“Đi

thôi, tìm chỗ nào ngồi một lát, tôi mời cô dùng cơm!”, anh béo nói.

Nhưng

ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối đều hướng về phía Trần Hiểu Dĩnh. Mễ Phi Phi

có hơi ngạc nhiên, tuy nhiên ngay sau đó lập tức như hiểu ra. Anh ta ngại không

dám nhìn thẳng vào mình, đúng là một anh chàng e thẹn.

“OK!”.

Mễ Phi Phi vui vẻ nhận lời, cô không cần thiết phải làm bộ làm tịch. Cô kéo tay

Trần Hiểu Dĩnh: “Đi thôi, chúng ta cùng đi!”

Trần

Hiểu Dĩnh khẽ đẩy cô ra: “Hai người đi đi, tôi phải về nhà!”

Trong

lòng Trần Hiểu Dĩnh cực kì hoang mang, cô sợ những tình huống như thế này, là

hạnh phúc hay là trò đùa, cô không thể phân biệt được, chỉ muốn lập tức chạy

thoát khỏi tầm mắt của hai người này.

Nhìn

theo cái bóng của cô, anh béo đẹp trai trầm ngâm hồi lâu, Mễ Phi Phi vỗ vai

anh: “Chúng ta đi đâu?”

Anh

ta nhìn cô, dường như có hơi hiểu ra vấn đề, anh ta liền hỏi lại: “Hoa … cô

nhận rồi à?”

“Nhận

rồi!”, Mễ Phi Phi cười ngọt ngào.

“Cô

đã đọc tấm thiệp bên trong chưa?”. Anh béo khẽ nhíu mày, dường như bị chuyện gì

đó làm cho váng vất, tâm trạng rối loạn.

“Tấm

thiệp nào? Em không nhìn thấy!”. Mễ Phi Phi chợt nhớ ra lúc mình đi lấy bình

hoa về, thấy Trần Hiểu Dĩnh đang nhét một viên giấy vào trong bọc hoa ném vào

thùng rác, cô chợt sực tỉnh: “A, em nhớ ra rồi, lúc em đi tìm lọ hoa, Hiểu Dĩnh

giúp em tháo giấy bọc hoa, có thể không để ý nên đã ném luôn cả cái thiệp ấy đi

rồi!”

Vẻ

mặt anh ta như đông cứng lại, là không vui, là trầm ngâm, hay là tâm trạng

khác, Mễ Phi Phi liền lên tiếng an ủi: “Không sao, anh đừng trách Hiểu Dĩnh, cô

ấy chưa từng được nhận hoa nên không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt ấy cũng là

điều dễ hiểu. Thôi bỏ đi, anh có gì cứ nói thẳng với em là được rồi, không cần

phiền phức thế đâu!”

“Thật

không?”, anh ta nhìn cô, vẻ mặt trầm ngâm.

“Thật,

em đã rửa tai lắng nghe rồi đây!”, Mễ Phi Phi cười tươi, vẻ mặt rất dễ thương.

“OK!”.

Anh ta gật đầu: “Trên tấm thiệp ấy viết là: Tôi là Trình Kiến Công đã bị mọi

người công kích trong buổi xem mắt tám phút hôm trước. Mong cô hãy giúp tôi

chuyển bó hoa này cho cô gái bạn đồng nghiệp của cô, nói với cô ấy rằng, tối đó

cô ấy là cô gái đẹp nhất, tôi hi vọng có thể làm quen và thân thiết với cô ấy!”

Nụ

cười trên mặt Mễ Phi Phi lập tức đông cứng lại.

Anh

ta nói cái gì? Chẳng lẽ bó hoa ấy không phải là tặng cho mình ư? Chẳng lẽ là

anh ta nhờ mình gửi cho Trần Hiểu Dĩnh? Thật là vớ vẩn!



nhìn anh ta, ánh mắt như nghi hoặc, không dám tin và cũng không muốn tin vào

những gì mình vừa nghe. Tuy nhiên ánh mắt của anh ta khiến cho cô biết đó là sự

thật, là cô đã ăn dưa bở. Hóa ra anh ta muốn tặng hoa cho Trần Hiểu Dĩnh. Anh

ta đứng chờ ở đây cũng là vì muốn hẹn với Trần Hiểu Dĩnh.



lắc đầu, chưa bao giờ cô lại gặp phải một cú sốc lớn như thế này, lớn đến mức

vượt quá sức chịu đựng của cô.

Mễ

Phi Phi ngồi bệt xuống cái gờ bên bãi đỗ xe, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, bật

khóc.

“Rất

xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương cô, chỉ vì hôm đó cô ấy không để lại tên

và số điện thoại. Tôi chỉ biết hai người đi với nhau, còn cô từng nói rõ tên và

địa chỉ nơi làm việc của mình cho tôi, vì vậy tôi… tôi chỉ muốn tìm cô ấy!”.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh, cuống quýt không biết an ủi ra sao. Lần đầu tiên

hẹn hò với con gái, vắt óc nghĩ ra một sự khởi đầu lãng mạn, nào ngờ lại đổ bể

thế này.

Mễ

Phi Phi ngẫng đầu, nước mắt nhạt nhòa. Những giọt nước mắt đen sì lăn trên má

tạo thành những vệt dài trên khuôn mặt. Bởi vì Mễ Phi Phi chải mascara, lại

chải rất đậm nên giờ nước mắt làm mascara lem nhem ra hết mặt cô. Trình Kiến

Công không dám cười, đành lấy khăn giấy trong túi áo ra, đưa cho cô: “Cô lau

đi!”

Mễ

Phi Phi thoáng rung động, đàn ông mà mang giấy ăn theo bên mình, chắc chắn là

một ngư


Ring ring