XtGem Forum catalog
Kết Hôn Lần Thứ Hai

Kết Hôn Lần Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326515

Bình chọn: 7.5.00/10/651 lượt.

à giải "Chung Dao, giầy này tính vào trương mục của anh, xem như là quà ra mặt chị dâu!"

Tiếu Tử Hàm tinh tường thấy khi Chu Duyên nói ra hai chữ "Chị dâu" thì trên mặt Chung Dao cũng không giấu được nét ưu thương nồng đậm, như vậy, ép tới mức cô đều có chút không thở nổi.

Chu Duyên xung phong nhận đồ, cười khanh khách theo sát Chung Dao chào hỏi, " Tiểu Dao, chúng ta đi trước, hôm nào gặp lại."

Không đợi Chung Dao nói gặp lại, Chung Soái liền lôi kéo Tiếu Tử Hàm bước nhanh đi ra ngoài. Hắn bước rất ổn, không nhanh không chậm, chút nào cũng không nhìn thấy bất kỳ hốt hoảng cùng gấp, nhưng Tiếu Tử Hàm chính là biết, hắn là mang theo hoảng hốt thoát đi.

Đi ra khỏi Ngân Thái, Chu Duyên giơ tay lên xem một chút nói, "Anh ba, cùng nhau ăn cơm trưa chứ?"

"Không cần, còn có rất nhiều đồ muốn mua." Tiếu Tử Hàm mỉm cười từ chối nhã nhặn.

Chu Duyên nhìn Chung Soái một bên thần sắc lành lạnh khó phân biệt, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ đem giầy đưa cho cô, lễ phép khách khí nói, " Chị ba, có rãnh thì tới công ty em ngồi một chút, ngay trước mặt không xa."

Tiếu Tử Hàm nhàn nhạt mà cười.

Khi Chu Duyên cùng bọn họ đi bãi đậu xe lấy xe, hai người một trước một sau, cách một cánh tay, nhìn như có thể đụng tay đến, kì thực xa thật xa. Tựa như cô cùng hắn, rõ ràng đã làm qua chuyện tình thân mật nhất, lại sờ không tới bí mật tốt đẹp trong lòng hắn.

Đang cúi đầu ăn năn hối hận, phía trước Chung Soái đột nhiên dừng lại, hại cô cắm đầu ngã đụng sống lưng hắn bền chắc, đụng đau đến mức cô phải hét lên, "A!"

Chung Soái vội vàng ôm cô, đỡ đầu của cô lên, bất mãn hỏi, "Nghĩ gì thế? Không nhìn đường?"

"Không có gì, hơi đói rồi." Cô lắc đầu, nhanh chóng đổi đề tài.

"Vậy muốn ăn gì?" Chung Soái thay cô mở cửa xe.

Tiếu Tử Hàm nghiêng đầu nghĩ, "Đi ăn vịt quay đi, vịt quay Bắc Kinh!"

"Tốt."

Xe ra khỏi Ngân Thái, đi thẳng về hướng đông, cuối cùng dừng lại ở khách sạn Trường An Nhai Bắc Kinh. Bọn họ đi ăn món Đàm gia, nơi bán vịt quay Bắc Kinh ngon nhất. Nhìn da vịt quay mỏng thơm ngon trên bàn, Tiếu Tử Hàm đột nhiên hiểu, thì ra là nếu nói không xứng đôi chính là khi nói ăn vịt quay, cô chỉ nghĩ tới Toàn Tụ Đức, Chung Soái lại như chuyện đương nhiên mà dẫn cô tới Đàm gia. Còn Chung Dao thì sao? Bọn họ có phải môn đăng hộ đối hay không, tri tâm thân mật cùng chung ý nghĩ?

Một bàn mỹ vị thức ăn tinh xảo chợt khiến Tiếu Tử Hàm cảm thấy trong lòng đặc biệt buồn, từ khi thấy Chung Dao liền xuất hiện lo lắng tựa như một tảng đá lớn đè ở ngực của cô, cô rất muốn vung đại chùy, tại chỗ biểu diễn ngực có thể đập bể tảng đá lớn. Cô muốn học nữ chủ trong phim truyền hình, níu lấy cổ áo của Chung Soái, nước mắt nước mũi, khàn cả giọng chất vấn, "Anh nói đi, cô ấy rốt cuộc là ai, anh cùng cô ấy rốt cuộc là quan hệ gì." Sau đó quăng cho hắn một cái tát, giận dỗi đi, đợi hắn khắp thế giới tìm cô, khiêm nhường giải thích, dỗ dành cô trở về.

Nhưng cuộc sống không phải phim truyền hình, la lối om sòm là cần tư cách, chỉ có người yêu nhau thật sự mới có tư cách không có sợ hãi. Chung Soái không thương cô, vả lại từ vừa mới bắt đầu liền nói rõ sẽ không cho cô tình yêu, Những ngày qua, hắn đối với mình dịu dàng, tỉ mỉ che chở cũng chỉ là một người chồng tốt sủng ái đối với vợ, sủng ái cùng yêu, chỉ nhiều hơn một chữ, lại ít đi vạn trượng hàm nghĩa.

Hiểu đến chỗ này, Tiếu Tử Hàm cười khổ lắc đầu, gắp lên một khối vịt nướng phủ tương ngọt bao vào da mặt trong, nhét vào trong miệng

tỉ mỉ nhai, giống như là thưởng thức món ngon nhất trên đời, một miếng, hai miếng. . . . . . Cô cứ như vậy ưu nhã giải quyết xong cả bàn vịt nướng, lại thẩn thờ ăn hết thịt om Đại Hà thơm lừng, cuối cùng xử toàn bộ chén vây cá hoàng kim …Dạ dày càng ngày càng căng, tâm lại càng ngày càng trống rỗng, cho đến khi thức ăn trên bàn đều không còn, cô mới hạ đũa, vuốt dạ dày, lau khô miệng, gõ nhẹ mặt bàn, kêu tỉnh Chung Soái từ lúc mang thức ăn lên không bao lâu liền tự nhiên nhìn ngoài cửa sổ, "Hồi hồn thôi!"

Trên mặt Chung Soái thoáng qua một tia khó chịu, tựa như đứa bé lên lớp trốn học bị thầy giáo bắt được, chỉ là cười khan không nói lời nào, nhưng khi tầm mắt của hắn liếc về chén bát trên bàn trống không nhất thời sợ ngây người, "Em ăn nhiều như vậy?"

Tiếu Tử Hàm cười gật đầu, hớp một hớp trà đã lạnh từ lâu, từ từ nói, "Mới vừa rồi em tự nói với mình, chỉ cần anh ngẩng đầu nhìn em một cái, em sẽ không ăn nữa. Nhưng. . . . . ." Cô dừng một chút, mím môi cố gắng cười, "Có thể chúng ta hiểu nhau quá ít."

Nhìn trên mặt cô cười như không cười, Chung Soái sinh lòng áy náy, "Thật xin lỗi, anh mới vừa rồi. . . . . ."

"Cô ấy là ai?" Tiếu Tử Hàm cắt đứt lời của hắn, hỏi ra nghi vấn đã đè nén đã lâu. Cô biết không nên hỏi, Tiếu Tử Hàm cũng biết cô nhận thức như vậy, người gây sự sẽ không cho mình cùng đối phương để lối thoát. Nhưng mà, mới vừa rồi, khi cô vừa ăn thức ăn không biết ngon, vừa lặng lẽ van xin hắn từ trong trí nhớ rút người ra, ngước mắt nhìn mình thì lý trí tỉnh táo của Tiếu Tử Hàm đã