
Y Đồng
vẫn không chịu tin tưởng anh.
Kể từ sau khi nhận được điện thoại của kẻ thứ ba kia,
Y Đồng thường xuyên gây hấn với Văn Bác. Trong nhà có gì có thể ném được thì cô
gần như ném hết rồi: điện thoại, ti vi, máy tính, bể cả…Ngay cả ảnh cưới cũng
chung số phận.
Y Đồng từng gay gắt yêu cầu ly hôn với Văn Bác, nhưng
mẹ cô một mực không đồng ý. Mẹ cô từng ly hôn nên không muốn con gái đi vào vết
xe đổ của mình. Vì vậy, Y Đồng đành phải từ bỏ ý định ly hôn.
Rồi Y Đồng lại chạy đến công ty Văn Bác làm ầm lên.
Điều kỳ lại là cho dù có làm ầm ĩ thế nào đi nữa, chồng cô cũng một mực không
chịu nhận là mình đã ngoại tình. Đương nhiên là không bắt được tại trận nên cô
không có bằng chứng chính xác. Có đánh chết, Văn Bác cũng không chịu thừa nhận,
chẳng ai chịu thua ai. Thực ra, Văn Bác cũng rất bức xúc, bản thân không hề có
quan hệ ám muội với người đàn bà nào cả, lẽ nào có người âm thầm hãm hại anh?
Anh đắc tội với ai chăng?
Y Đồng như phát điên, làm ầm ĩ cả hai bên gia đình,
đôi bên cãi nhau mãi không thôi. Cuối cùng, vì sự ép buộc của bố mẹ, Văn Bác
đành chuyển về nhà ở, nhưng kể từ lúc anh trở về, hai người bắt đầu chiến tranh
lạnh.
Văn Bác chẳng buồn ngó ngàng đến Y Đồng. Hai vợ chồng
sống cùng một mái nhà nhưng ai làm việc người nấy, xa cách như người dung. Cuối
cùng, Y Đồng không thể chịu nổi nữa, liền về nhà bố mẹ ở.
Cứ như vậy, chiến tranh lạnh diễn ra suốt mấy tuần
liền, đôi bên chẳng ai có ý định thỏa hiệp. Văn Bác bận rộn suốt ngày, ngoài
công việc ra thì chẳng còn thứ gì khác. Cuộc sống cần có “gia vị”, tình yêu cần
có “gia vị”, con người sống trên đời cũng cần có “gia vị”. Nhưng tất cả, những
thứ này đối với anh đều hoàn toàn vô nghĩa.
Y Đồng là một phụ nữ ghê gớm. Trước đây những người
quen biết chẳng ai dám động chạm đến cô. Cô có thể mắng chửi một người đàn ông
khiến họ không ngẩng mặt lên được. Chỉ có điều, mấy năm nay, tính tình của cô
đã hiền dịu đi nhiều. Cô với Văn Bác là kiểu tình yêu sét đánh, lúc mới quen
anh, cô lo lắng tính cách của mình sẽ khiến anh sợ hãi mà bỏ chạy nên luôn kiềm
chế bản thân, không dám bộc lộ tính cách của mình ra.
Văn Bác đến quầy bar uống rượu, chỉ có rượu mới có thể
xoa dịu nỗi ấm ức và khổ sở trong lòng anh. Anh ngồi ở một góc khuất, uống hết
ly này đến ly khác, vừa uống vừa thờ ơ nhìn những người ăn mặc diêm dúa, cầu kỳ
xung quanh. Văn Bác thầm nghĩ, đợi đến khi tôi có tiền, tôi sẽ khiến cô sống dở
chết dở, đến lúc ấy chớ có trách tôi vô tình! Tối hôm ấy, anh uống tới say mèn.
Thực ra, sức chịu đựng của đàn ông có hạn, một khi đã
không thể chịu đựng nổi nữa, cơn giận sẽ như nham thạch núi lửa phun trào.
Lúc cưới, Y Đồng đã nói với anh: “Bản cô nương đã hạ
mình lấy anh, anh phải biết cảm thấy biết ơn. Sau này không được để em phải
chịu ấm ức.” Văn Bác biết, chịu lấy mình là thiệt thòi cho cô ấy, vì vậy, mọi
chuyện anh đều âm thầm chấp nhận hết.
Văn Bác vì không muốn ở trong nhà của Y Đồng nên đã
thuê một căn nhà hai phòng để ở, hai người khéo léo bài trí nên trông cũng ấm
cúng và tiện nghi.
Lễ cưới được tổ chức linh đình ở một khách sạn năm sao
của thành phố, có tất cả hơn năm mươi bàn, hai mươi xe đón dâu, tất cả chi phí
cho lễ cưới lến đến mấy trăm nghìn tệ. Văn Bác vốn định làm đám cưới đơn giản,
mời họ hàng thân thích của hai bên gia đình ăn bữa cơm. Nhưng Y Đồng nói, cả đời
người chỉ có một lần, có tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng đáng, không có tiền thì
bố mẹ cô có thể cho cô.
Để tận hưởng những giây phút lãng mạng, Hoàng Y Đồng
đòi đi Maldiver hưởng tuần trăng mật, Văn Bác không muốn đi, anh cảm thấy như
thế lãng phí tiền bạc, chỉ cần đi Hải Nam cũng được rồi, không cần phải đi ra
nước ngoài, nếu thật sự muốn đi thì để sau này có cơ hội thích hợp sẽ đi. Nhưng
Y Đồng không đồng ý, nhất quyết muốn đi cho bằng được. Thấy Y Đồng một mực đòi
đi, Văn Bác đành phải nghe theo. Hai người xin nghỉ làm để đến Maldiver hưởng
tuần trăng mật, tiêu mất mấy chục nghìn tệ. Đương nhiên, tiền chi phí này quá
nửa là của Y Đồng bỏ ra. Văn Bác xót xa, ngần này tiền có thể giải quyết được
bao nhiêu việc.
Cuộc sống sau hôn nhân cũng không được như ý. Y Đồng
trong bất cứ chuyện gì cũng nói với Văn Bác như ra lệnh, coi anh như một người
làm thuê trong nhà. Nếu là ở nhà, cô làm vậy cũng không sao, đằng này…
Một hôm, Văn Bác và Y Đồng đến nhà của một người bạn
chơi, có rất nhiều bạn bè tụ tập ở đó, mọi người cười nói hết sức vui vẻ. Lúc
đó, dây giày của Y Đồng bị tuột, cô liền ra lệnh cho Văn Bác “Anh buộc dây giày
vào cho em!” . Trước mặt bao nhiêu bạn bè Văn Bác cảm thấy vô cùng ngại, trong
lòng thầm nhủ Y Đồng làm vậy bảo anh làm sao ngẩng mặt nhìn bạn bè? Vì thế,Văn
Bác liền từ chối. Y Đồng bực mình, cứ ép anh phải buộc dây giày cho bằng được.
Để xoa dịu, Văn Bác đành phải cúi người buộc lại dây giày cho vợ. Bạn bè ai
cũng cười nhạo anh sợ vợ khiến anh mất hết thể diện. Thực ra thứ đàn ông coi trọng
nhất chính là thể diện, mất thể diện còn khó chịu hơn cả mất tiền. Văn Bác cố
nén cơn giận, trước mặt bao nhiêu bạ