
cô đừng nói hươu nói vượn!” Thù Lăng Vân nhíu mày, hất tay Annie ra.
"Cái gì mà nói hươu nói vượn? Chúng ta chơi chung với nhau từ nhỏ tới lớn,
là thanh mai trúc mã, dì sớm đã có ý muốn cho chúng ta kết hôn, nếu
không phải do con hồ ly tinh này đột nhiên xuất hiện, chúng ta đã sớm
kết hôn rồi!"
Annie bắt đầu cố tình gây sự, tranh cãi náo loạn,
khiến tất cả khách mời trong bữa tiệc nhìn chăm chú, cha mẹ Thù cũng
nghe tiếng chạy tới.
"Annie, tại sao con khóc sướt mướt thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ Thù khuyên nhủ.
Mặc dù bà thích đứa cháu gái này, nhưng cũng có lúc, bà cũng không chịu nổi sự xảo trá và ngang ngược đến vô lý của cô.
Annie thấy mẹ Thù đứng về phía mình, càng cố gắng khóc kể lể: "Dì, Dì xem anh Vân á! Anh ấy. . . . . . Anh ấy có người phụ nữ khác. . . . . . Không
cần con nữa!"
"Annie. . . . . . Con cũng đừng náo loạn! Cũng bởi
vì con thường xuyên cố tình gây sự nên Lăng Vân mới sợ mà bỏ chạy!
Ngoan, nghe lời dì, đi khiêu vũ đi, dì gọi Lăng Quân đi cùng con."
Dứt lời, ánh mắt mẹ Thù tìm kiếm bóng dáng của Thù Lăng Quân, lại thấy anh
ta đang ôm một mỹ nhân ăn mặc nóng bỏng dán sát vào nhau khiêu vũ.
Thù Lăng Quân đối diện với ánh mắt của mẹ, lại nhìn thấy Annie đang đứng ở bên cạnh bà khóc
lóc rối rít, nhíu chặt lông mày, nhìn mẹ mình khoát khoát tay.
Mẹ Thù cười có chút gượng gạo, bà hết nhìn đứa con trai lớn, lại nhìn tới
đứa con trai nhỏ, biết trong lòng hai đứa con mình đã có đối tượng, xem
ra, bà phải nghĩ biện pháp khác giải quyết Annie mới được.
"Ách. . . . . . Annie! Khiêu vũ mở màn dì sẽ nhảy với Lăng Vân, còn con. . . . . . Trước hết trang điểm lại đi, con xem con kìa, lông mi giả cũng sắp
rớt xuống rồi!"
"Có thật không?" Nghe bà nói vậy, Annie vội vàng lấy hộp phấn ra, nhìn trái nhìn phải, "Vậy con đi trang điểm lại."
Nói xong, cô ta tiện tay đem hộp giấy đặt trên bàn, xoay người lên lầu.
Bà Thù cầm cái hộp lên, đưa cho Quách Khả Du.
"Khả Du, đi thay lễ phục trước đi, lát nữa vui đùa với Lăng Vân một chút, đừng khách khí cũng đừng gò bó, biết không?"
Bà Thù hài lòng nhìn Quách Khả Du cười cười, tiếp theo lại chuyển hướng nhìn Thù Lăng Vân ——
"Vị thanh niên đẹp trai này, có đồng ý theo bà già này nhảy một điệu không?"
"Đó là vinh hạnh của tôi!"
Thù Lăng Vân nâng tay mẹ mình lên, trước khi đi, vỗ vào vai Quách Khả Du, "Chờ anh trở lại, anh sẽ giải thích tất cả với em."
Quách Khả Du mềm mại gật đầu, nhìn vào bữa tiệc, thấy bác Mạnh quản gia.
"Bác Mạnh, xin hỏi ở đây có phòng thay quần áo không?"
"Mời đi theo tôi."
Bác Mạnh dẫn Quách Khả Du lên cầu thang, đi tới một cái phòng ở lầu ba.
"Đây là phòng của cậu chủ Lăng Vân, cô có thể vào trong thay quần áo." Bác
Mạnh mở cửa giúp cô, "Tôi xuống lầu dưới tiếp đón khách mời."
"Bác Mạnh, cám ơn bác."
Quách Khả Du bước vào phòng Thù Lăng Vân, nhìn xung quanh một vòng.
Trong phòng Thù Lăng Vân bài trí không xa hoa lắm, ngược lại còn có cảm giác tao nhã, giản dị.
Trên bàn làm việc trưng mấy tấm hình của hắn từ nhỏ đến lớn, bộ dáng đều cao ráo đẹp trai như vậy.
Cô từ phòng đọc sách đi tới phòng ngủ, muốn đến phòng hắn thay đổi lễ
phục, khi cô xách cái hộp đi qua phòng ngủ của hắn, chuẩn bị bước vào
phòng thay quần áo thì đột nhiên liếc thấy trên giường Thù Lăng Vân
dường như có người.
"Ai đó?" Người trên giường dường như cũng nhận thấy có người bước vào.
"Ách. . . . . . Bác Mạnh nói đây là phòng của Lăng Vân, nói tôi vào đây thay
quần áo. Tôi không biết bên trong này có người, thật xin lỗi!"
Quách Khả Du xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị người nằm trên giường kêu lại ——
"Chờ một chút!"
Đèn trong phòng ngủ được mở ra, người nằm trên giường chính là Annie!
Cô ta đang mặc áo ngủ, những đường cong gợi cảm như ẩn như hiện, dáng điệu có vẻ lười biếng.
"Không phải cô muốn thay quần áo sao? Thay đi! Tôi vừa mới lên trang điểm lại, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa vặn áo ngủ của tôi cũng đều để
trong tủ quần áo của anh Vân, tựu nên thay ra nghỉ ngơi ở đây một chút. . . . . ."
Annie đứng dậy, cố ý lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo, khoác lên người.
"Tôi nghĩ, cô đại khái không biết anh Vân chính là một hoa hoa công tử, tôi
chính là một ví dụ, tôi nghĩ, anh ấy đối với cô nhất định cũng chỉ là
vui đùa một chút mà thôi, cô đừng quá nghiêm túc!"
"Sẽ không, tôi tin tưởng Lăng Vân, anh ấy. . . . . . Anh ấy không phải loại người như vậy!"
"Cô không tin?" Annie đi tới trước mặt của Quách Khả Du, nói: "Vừa rồi ở
trước mặt cô anh Vân cũng chỉ là đang diễn trò, trên thực tế, là anh ấy
muốn tôi lên lầu chờ anh ấy trước, tôi cũng thường ngủ qua đêm trong
phòng anh ấy, không tin thì cô nhìn vào tủ treo quần áo đi, bên trong
còn có áo ngủ và áo lót của tôi."
Annie cố ý mở tủ treo quần áo ra, quả nhiên bên trong có mấy bộ áo ngủ cùng áo lót rất khêu gợi.
"Không! Tôi không tin!"
"Cô không tin cũng phải tin, trong giới thương nhân anh ấy nổi danh là hoa
hoa công tử, phụ nữ bên cạnh anh ấy, không phải chỉ có tôi mà thôi. . . . . ."
Annie càng nói càng đắc ý, cũng càng ngày càng bội phục khả năng diễn