Polaroid
Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321934

Bình chọn: 9.00/10/193 lượt.

. . .”

Đám đông vây quanh đồng loạt gật đầu, Hạ Thiên Khoát vẫn chưa chấp nhận.

“Chó của tôi đã quá huấn luyện nghiêm khắc, nó sẽ không tùy tiện nhào tới người khác. Ngược lại chó của cô không ngừng cố tình chạm vào Hỉ

Nhạc, thiếu chút nữa nhào tới nó. . . . . . Hỉ Nhạc là loại chó thuần

chủng nổi danh, không phải mấy con cẩu tạp chủng có thể nhảy lên.” Hạ

Thiên Khoát kéo Hỉ Nhạc cách xa Bảo Bảo, hai chú chó vẫn nóng bỏng nhìn

lẫn nhau, có vẻ xao động bất an.

Mạc Ưu đương nhiên biết rõ giá trị của Hỉ Nhạc, nhưng với cô Bảo Bảo

cũng là độc nhất vô nhị, cô không cho phép bất luận kẻ nào khinh miệt

chú chó ưng.”Bảo Bảo nhà tôi cũng qua huấn luyện nghiêm khắc, nó không

phải chó hoang, sẽ không bắt nạt mấy con chó khác, nó và Hỉ Nhạc quen

biết nhau, cho nên mới có biểu hiện nhiệt tình như vậy. . . . . .”

“Hỉ Nhạc rất ít khi ra khỏi nhà, làm sao có thể quen biết cho nhà cô? Hơn nữa cùng cô còn có vẻ rất quen thuộc. . . . . .”

Hạ Thiên Khoát nhăn đôi mày rậm, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá

người phụ nữ trước mắt, đồng thời nắm chặt dây da trong tay ngăn lại Hỉ

Nhạc.

Tên này không phải là ghen với cô chứ? Mạc Ưu chỉ cảm thấy buồn cười.

“Hỉ Nhạc với tôi rất quen thuộc nha! Cuối tuần nào cũng đều là tôi

giúp Hỉ Nhạc tắm rửa, làm đẹp, bởi vì nó với tôi là bạn tốt nha! Hỉ

Nhạc, đúng không nào?” Mạc Ưu cúi xuống cười thật tươi với Hỉ Nhạc, so

sánh với khuôn mặt như bột mì đông lạnh của Hạ Thiên Khoát cách biệt một trời.

Hỉ Nhạc lại bắt đầu vẫy đuôi hưởng ứng, thậm chí nâng lên chân trước

muốn nhào tới Mạc Ưu, như thể cô mới là chủ nhân chân chính của nó. Hạ

Thiên chỉ cảm thấy hành vi Mạc Ưu có chút khiêu khích, anh ghét nhất

loại con gái nhanh mồm nhanh miệng, không biết trời cao đất rộng này.

“Cô là nhân viên tiệm thú cưng?”

“Có cái gì chỉ giáo sao?” Mạc Ưu không trực tiếp trả lời, đối với tên đan ông không coi ai ra gì này có phần không cho là đúng.

Hạ Thiên Khoát không để ý tới việc cô múa mép khua môi, bởi vì anh

chẳng muốn lãng phí thời gian với một người không chút quan hệ này .

“Trở về nói cho bà chủ các cô biết, từ nay về sau Hỉ Nhạc sẽ không

trở lại tiệm các cô nữa.” Anh lạnh lùng nói những lời này, liền nắm Hỉ

Nhạc rời đi.

Mạc Ưu trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông vừa ra mệnh lệnh, tức

giận đến nghiến răng, đáy lòng chợt loé ra ý nghĩ trêu cợt anh, vì vậy,

cô đột nhiên hướng tấm lưng kia quát to một tiếng: “Hỉ Nhạc!” Bảo Bảo

cũng hùa theo kêu một tiếng.

Hỉ Nhạc vốn đang rủ xuống cái đuôi đi theo sau lưng chủ nhân dạo

bước, nghe được tiếng gọi quen thuộc, mãnh liệt quay đầu lại, liền không hề báo trước chạy đi, lực to lớn làm cho Hạ Thiên không hề phòng bị,

chỉ có thể mặc cho chú chó chạy.

“Hỉ Nhạc, dừng lại!” Hạ Thiên Khoát nghiêm nghị ngăn Hỉ Nhạc lại, Hỉ

Nhạc nghe lời ngừng lại, ánh mắt nóng bỏng vẫn như cũ nhìn về phía Mạc

Ưu, cái đuôi lay động rối rít.

Hạ Thiên Khoát mặc kệ sự khiêu khích của cô, tiếp tục buông lỏng chú

chó đang rất không tình nguyện đi lên phía trước, Hỉ Nhạc có vẻ xao động bất an, vừa đi vừa quay đầu lại. Hạ Thiên Khoát bị chú chó làm cho chật vật khiến Mạc Ưu mừng thầm, bất quá nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ mất

đi khách hàng Hỉ Nhạc, cô lại cảm thấy có chút không nỡ, cô thật sự rất

thích Hỉ Nhạc vừa xinh đẹp vừa hiền lành.

“Ai! Bảo Bảo, từ nay về sau chúng ta không còn nhìn thấy Hỉ Nhạc nữa . . . . . .” Cô vuốt bộ lông ngắn của Bảo Bảo, bắt đầu vừa trêu cợt vừa

cảm thấy ảo não.

Cô rất coi trọng mặt mũi, chỉ cần có người đối tốt với cô tám phần,

cô sẽ đáp lại đối phương mười phần; nhưng nếu có người đối ác với cô một phần, cô chắc chắn sẽ ném trả lại gấp mười.

Đều là do tên đàn ông thối này chọc tức cô trước!

Thôi, loại khách này không cần có cũng được, để tránh phải nhìn sắc

mặt hắn mà sống! Mạc Ưu xua tan mấy suy nghĩ không vui, cầm lấy quả bóng tiếp tục cùng Bảo Bảo chơi đùa.

Lại là một ngày chủ nhật khác, hôm nay chó đến sửa lông rất nhiều.

Chờ nhân viên Tiểu Khiết cùng A Khoan tan việc, Mạc Ưu vội vàng quét

dọn cửa tiệm, mãi cho đến mười giờ tối mới có thời gian sửa sang lại

đống bề bộn hôm nay. Lúc này, chuông gió treo trước cửa lại vang

lên.”Hoan nghênh quý khách!” Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, thấy

Hỉ Nhạc đứng đối diện lắc mạnh cái đuôi, tiếp đó là khuôn mặt lạnh như

tiền của Hạ Thiên Khoát.

“Chào. . .” Không ngờ tới anh còn có thể đến, Mạc Ưu tranh thủ thời gian đứng dậy tiến lên đón. Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Cô bất đắc dĩ nghĩ.

Mặc dù trước đó đối lập có chút xấu hổ, nhưng Mạc Ưu vẫn tận lực giữ

nụ cười, dù sao đây cũng là nơi làm ăn, khách hàng đến thăm đều không

thể đắc tội.

Hạ Thiên Khoát hơi nhíu mày, không ngờ lại gặp lại cô.

Chi nhánh công ty bên Châu Âu tạm thời có chút biến cô, sáng mai anh

phải bay đến Hà Lan, cho nên phải giúp Hỉ Nhạc tìm được chỗ chăm sóc.

Vừa mới đi một vòng, duy nhất chỉ còn tiệm thú nuôi này mở, nhưng lúc

trước anh đã nói không đến nữa .

“Bà chủ có ở đây không?” Tuy không tình nguyện, nhưng bây giờ chỉ có sự lựa chọn này.

“Xin hỏi có chuyện gì không?” Hôm nay