Polaroid
Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321871

Bình chọn: 8.5.00/10/187 lượt.

anh tới là vì chuyện lần trước

nên đến trách cứ sao? Cái này cũng quá nhỏ mọn khó tưởng tượng đi! Mạc

Ưu thầm nghĩ.

“Tôi chỉ bàn chuyện với bà chủ.” Hạ Thiên Khoát hoàn toàn không để cô vào mắt.

Mạc Ưu lặng lẽ hít một hơi, không tự chủ nhô cao lưng, nụ cười trên

mặt bắt đầu có chút cứng lại.”Tôi chính là bà chủ của nơi này, tôi họ

Mạc. Xin hỏi có gì cần phục vụ cho anh?” Tuy trước đây cùng anh có chút

đụng chạm, nhưng phản ứng của anh vẫn làm cho cô không phục lắm.

Cô đã quen với việc khách hàng là bà chủ thì tỏ ra kinh ngạc, nhưng

không ai như người đàn ông ở trước mắt, không thèm che dấu chút nào sự

khinh miệt.

Đầu Mạc Ưu nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai, cao gần mét sáu, dáng người bé nhỏ lại thêm khuôn mặt trẻ con, một đôi mắt to trong suốt sáng ngời,

môi căng tròn lại đủ mỏng, hình dáng như một thiếu nữ vô tội đáng yêu,

người không biết còn tưởng rằng cô là học sinh cấp 3 hoặc sinh viên làm

công trong tiệm, bởi vậy cô tận lực làm một kiểu tóc dài cuộn sóng làm

cho mình thành thục hơn một chút, nhưng hiển nhiên hiệu quả không như

mong muốn.

“Cô là chủ tiệm?” Hạ Thiên nhướn lông mày đánh giá cô, ánh mắt mang

theo nghi vấn, tiếp theo liền không cho là đúng nói: “Quên đi.”

Anh dắt Hỉ Nhạc xoay người muốn rời đi, hành động xem thường người

khác làm cho Mạc Ưu cảm thấy rất bi thương, thực sự khiêu khích cá tính

không chịu thua ai của cô.

“Tiên sinh, chuyện lần trước tôi thật xin lỗi!” Cô phải giữ anh lại,

chứng minh mình là dân chuyên nghiệp, không thể để cho anh xem thường.

Hạ Thiên Khoát quả nhiên dừng lại, vì sự nhượng bộ của cô mà kinh ngạc.

Thấy anh quay đầu lại, Mạc Ưu tranh thủ thời gian nắm lấy cơ hội

thuyết phục anh.”Tuy giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng anh không thể bởi chối bỏ sự chuyên nghiệp của tôi như vậy.”

Cô đứng dậy chỉ hướng bảng treo trên tường, là hai giấy chứng

nhận.”Tôi là Mạc Ưu, năm nay hai mươi bảy tuổi, mở cửa tiệm này đã hơn

hai năm, đây là giấy phép chăm sóc chuyên nghiệp thú nuôi, còn có bằng

buôn bán. . . . . .”

Cô tích cực đổi mới ấn tượng của Hạ Thiên Khoát, nhưng anh vẫn còn có vẻ hồ nghi.

Nhìn chăm chú biểu lộ thành khẩn của cô một hồi lâu, Hạ Thiên mới mở

miệng hỏi: “Nếu như tôi đem Hỉ Nhạc gửi ở đây một tuần, cô có thể cho

tôi sự bảo đảm gì?”

Hoá ra không phải anh tìm đến gây phiền toái. . . . . . Gặp khách tới cửa, thành kiến có nhiều hơn nữa cũng đều tan thành mây khói, huống hồ

bênh cạnh còn có tiệm thú nuôi khác đang cạnh tranh khốc liệt, cô phải

nắm bắt từng cơ hội, trên thực tế Hỉ Nhạc chính là “khách sộp” trong

tiệm.

“Chúng tôi bảo đảm giao Hỉ Nhạc hoàn hảo như lúc ban đầu trả cho anh, còn có thể miễn phí phục vụ làm đẹp, chúng tôi mỗi ngày sẽ mang nó đi

ra ngoài tản bộ hai lần, mà không phải một mực nhốt ở trong lồng. Đương

nhiên mấy vấn đề hoàn cảnh, vệ sinh, thư giãn càng trọng yếu, như con

chó này đã ở đây đến ngày thứ ba, tôi vừa mới vệ sinh qua. . . . . .”

Mạc Ưu cố gắng đẩy mạnh lượng tiêu thụ phục vụ, vì chứng minh năng

lực của mình. Mở ngăn kéo lấy ra một tập hợp đồng, đưa đến trước mặt Hạ

Thiên Khoát.

“Những người nay đều là khách hàng của tôi, bọn họ đều rất tin vào sự chuyên nghiệp của tôi, anh giao Hỉ Nhạc cho tôi nhất định không có vấn

đề. Thực ra nó đối với nơi này rất quen thuộc, nếu như đến một nơi khác

lạ lẫm, nó chắc chắn sẽ cảm thấy bất an, buổi tối cũng không ngủ ngon. . . . . .”

Hai người đang trao đổi, Hỉ Nhạc một mực nằm bên chân Mạc Ưu, vừa

nghe đến tên của mình, nó vội vàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía cô,

Mạc Ưu cũng lấy tay nhẹ vỗ về cằm nó, Hỉ Nhạc nheo lại đôi mắt, một bộ

dáng rất hưởng thụ, làm cô không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều.

“Anh xem, Hỉ Nhạc rất thích tôi. . . . . .”

Nụ cười tự đáy lòng cùng sự tận tâm tích cực làm cho thái độ Hạ Thiên thoáng mềm xuống, thậm chí đã bắt đầu thuyết phục được anh.

“Tôi không thích bất cứ con đực nào tiếp cận Hỉ Nhạc. Nó chỉ có thể

mang huyết thống thuần chủng, gần đây đã bắt đầu động dục, tôi còn chưa

có ý định lai giống, càng không muốn cho bất cứ con chó nào không rõ lai lịch tiếp cận nó, cô làm được chứ?”

Anh lạnh lùng nhìn về phía phòng làm việc, Bảo Bảo qua cánh cửa thủy

tinh si tình nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng nâng lên chân trước ghé vào trên cửa, có vẻ nôn nóng. Mạc Ưu vẫy tay ý bảo Bảo Bảo an tĩnh lại,

quay đầu hướng Hạ Thiên lộ ra vẻ tự tin cam đoan.”Cứ giao cho tôi, vừa

lúc mấy ngày này đang ít khách, tôi có thể dành sức tận lực chăm sóc Hỉ

Nhạc, sẽ không để cho Bảo Bảo hoặc bất cứ con chó nào tiếp cận nó.”

Tâm tư của anh thay đổi làm cho nội tâm Mạc Ưu tung tăng như chim sẻ

không thôi, kiếm tiền tuy trọng yếu, nhưng cô làm như vậy cũng là để

chứng tỏ mình.

Hạ Thiên như có điều suy nghĩ nhìn Mạc Ưu, ánh mắt nhìn thế nào cũng

có cảm giác cô như là đang tham gia thi vấn đáp công chức, đối diện là

ông chủ khó tính. Mạc Ưu liều mạng ổn định nhịp tim đập nhìn lại anh, nụ cười trên mặt như trước tràn ngập tự tin, thậm chí có chút ít không

chịu thua kém.

Hạ Thiên Khoát ngược lại bội phục dũng khí của cô, có rất ít n