
hơn nữa còn phát ra tiếng kêu nức nở.
Trước khi bắt đầu đẩy Hỉ Nhạc thông minh không ngừng dùng móng vuốt
cậy ổ khóa, ổ khóa vốn đã lỏng bị nó làm vậy lại càng lỏng hơn ,nó càng
vội vàng làm vậy hơn, cho nên cửa đóng cuối cùng cũng bị nó mở ra rồi !!
Hỉ Nhạc khoái chí đẩy cánh cửa, Bảo Bảo lập tức nhanh chóng chạy lên
đón, lập tức diễn ra một màn củi khô bốc lửa không thề ngừng . . . (cái này thì tự hiểu *cười gian trá* ).
Mạc Ưu ăn xong bữa sáng lại bị tiếng đóng cửa nặng nề làm cho hoàng
sợ. Cô tranh thủ thời gian chạy xuống lầu, Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn như
trước ngồi ở trong phòng làm việc. Cửa sổ bị mở tung thổi tới từng trận
gió mạnh làm cho bảng quảng cáo để trên giá bị thổi rớt xuống.
Mạc Ưu lại gần cửa sổ đóng chỉ chừa một khe nhỏ.Nâng biển quảng cáo
lại cô kéo cửa thủy tinh vào mặt tiền cửa hàng, lúc này mới phát hiện ổ
khóa so với trước càng lỏng hơn, cửa vừa kéo đã mở. Cô nghi ngờ nhìn qua Bảo Bảo và Hỉ Nhạc đang đứng ở bên kia, bắt gặp hai chú chó con đều
ngoan ngoãn quỳ rạp trên đất mới khiến cho cô thoáng an tâm.
“Haizz . . .chính mình lại tự dọa mình!” Nhưng mà hôm nay nhất định
phải gọi thợ khóa đến để bảo đảm . . .Mạc Ưu cẩn thận ngẫm nghĩ.
“Hỉ Nhạc, chúng ta đi tản bộ nha !”.
Mạc Ưu la lên nhưng nhìn Hỉ Nhạc lại có vẻ lười biếng hoàn toàn không giống với lúc mới thả ra tung tăng như chim sẻ, Mạc Ưu lo rằng nó đã
đói bụng rồi.
“Trước đi một vòng rồi quay về ăn sáng ha. . .”Mạc Ưu cưng chiều vuốt ve Hỉ Nhạc, mở cửa trước dẫn Hỉ Nhạc ra ngoài.
Bảo Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ nhân và Hỉ Nhạc một cái rồi lại
nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, trong nội tâm thầm hô mệt mỏi quá —. . . (cầm thú!!!)
Mấy ngày tiếp theo Mạc Ưu có thể nói là rất cẩn thận.
Thẳng cho đến tối chủ nhật khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Khoát mới xuất hiện ở tiệm thú cưng.
“Hạ tiên sinh , anh đã về rồi ?”Mạc Ưu rốt cục cũng có thể nhẹ nhàng
thở ra, không khỏi nở một nụ cười sáng lạn với anh, hai má đầy đặn, môi
mềm vẽ thành một đường cong, xinh đẹp phóng khoáng khiến cho Hạ Thiên
Không sửng sốt.
Không về nhà trước, anh muốn lái xe đi đường vòng tới đón Hỉ Nhạc.
Anh cũng không ngờ việc mình nhớ cún con lại khiến Mạc Ưu nhiệt tình
hoan nghênh như vậy, khiến cho trong lòng anh nổi lên một sự rung động
khó hiểu.
Trong cả năm anh có hơn phân nửa thời gian là phải đi công tác, đây
là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu tràn ngập chờ mong nói với anh
“Anh đã trở lại”, sự nhiệt thành trong đó làm anh như được trở về với
ngôi nhà ấm áp .
Nhưng cảm xúc này chỉ trong nháy mắt đã bị anh che dấu rất nhanh.
“Hì Nhạc có khỏe không ?”
Vừa thấy chủ nhân Hỉ Nhạc đã sớm không nén được xúc động. Mạc Ưu liền tranh thủ thả nó ra . Hỉ Nhạc vội vọt lại làm nũng với chủ nhân. Hạ
Thiên Khoát ngồi xổm xuống dùng hai tay dịu dàng vuốt ve bộ lông sáng
bóng, trong nháy mắt nét mặt đã thay đổi ” Hỉ Nhạc, papa đã trở lại . . . “
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh và cún yêu tình cảm với
nhau nhưng giọng nói nhẹ nhàng du dương như vậy cùng nụ cười cưng chiều
đến từ một người đàn ông vốn nghiêm túc vẫn khiến Mạc Ưu cảm thấy không
quen.
Nhưng tình yêu thương của anh lại làm cô cảm động, vô tình lại ngưỡng mộ Hỉ Nhạc thật may mắn. Có điều Hỉ Nhạc là một con chú chó xinh đẹp
ngoan ngoãn nên ai chẳng yêu thích nó?
“Nó rất dễ nuôi, khẩu vị không mấy thay đổi, mỗi ngày tôi đều dắt nó
đi bộ một giờ đồng hồ. . . Anh xem cơ thể nó trở nên rắn chắc hơn
nhiều!” Mạc Ưu cũng làm theo ngồi xổm xuống khẽ vuốt ve sống lưng Hỉ
Nhạc, trải qua một tuần ở chung cô thật là không nỡ rời xa nó!
” Hỉ Nhạc mỗi ngày đều đến công viên chạy bộ, cơ thể vốn dĩ đã rất
rắn chắc.” Hạ thiên Khoát không chút khách khí giội cho cô một xô nước
lạnh, anh không thích người khác ở trước mặt anh tranh công .Thật sự là
rất khó lấy lòng đàn ông! Loại người có quyền thế đều tưởng rằng mọi
người xung quanh đều vội vã nịnh nọt anh ta, cô còn không dừng lại tức
là tự mình làm mình mất mặt. . .Mạc Ưu chậm rãi đứng dậy không nói gì
thêm nữa, chỉ mỉm cười, cũng âm thầm hy vọng anh nhanh chóng rời đi .
“Cô không để cho con chó nào tiếp cận Hỉ Nhạc chứ?”Hạ Thiên Khoát
đứng dậy, dõi theo đôi mắt anh thì thấy anh đang nhìn chằm chằm Bảo Bảo ở bên kia cửa thủy tinh, Bảo Bảo như chột dạ quay đầu đi nơi khác.
“Tôi rất cẩn thận” Mạc Ưu trả lời ngắn gọn, đôi mắt sáng ngời tràn ngập tự tin.
Hạ thiên Khoát dừng lại trên khuôn mặt cô một hồi lâu, như muốn xem
xem cô có nói thật hay không. Mạc Ưu tươi cười nhìn lại, tiết tấu trái
tim lại không tự chủ được đập nhanh hơn.
Cô thực mình may mắn vì không phải cấp dưới của anh, muốn cô mỗi ngày trải qua cái cảm giác kinh hồn táng đảm này thì khẳng định sống không
bằng chết!
Hạ Thiên Không không tự chủ được bắt đầu thưởng thức đôi mắt cô.
Bây giờ anh mới phát hiện người phụ nữ trước mắt này thật khó để cho
người ta nắm bắt, lần đầu tiên gặp mặt cô giống như một tiểu quỷ tinh
nghịch đến nói chuyện cũng không có đạo lý rõ ràng. Cái đầu nhỏ xinh xắn nhưng cả người lại tản mát ra một thứ ánh sáng chói