
Hạ Thiên Khoát thả đồ ăn trong tay ra, nhàn nhạt nói: “Vậy sau này tôi không cần phải “hầu hạ” cô nữa.”
Ngữ khí của anh nghe chừng có chút mất hứng, dường như trước kia làm
như vậy là vạn bất đắc dĩ hoặc là vũ nhục thân phận tôn quý của anh,
nhưng chỉ có chính anh mới cảm thụ được cái cảm giác mất mát kỳ lạ này.
“Cám ơn anh. . . . . .” Cho là anh đang phàn nàn, Mạc Ưu vội vàng mở
miệng cảm ơn, khẩu khí lại có vẻ xa cách, thậm chí mang theo sự thất
vọng, những việc làm trước kia thực ra có nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ
là chính cô nghĩ sai, suy nghĩ lung tung . . . . .
“Từ nay về sau cẩn thận một chút, đừng nghĩ tôi sẽ lại hầu hạ cô!”
Anh không biết nên xử lý cái cảm xúc lạ lẫm này như thế nào, đành phải
dùng vẻ lạnh nhạt thường ngày để che dấu.
“Tôi biết. . . . . .” Mạc Ưu lặng yên hâm nóng đồ ăn, cũng hiểu được hết thảy lại trở về như ban đầu.
Phép màu đã biến mất. . . . . . Có lẽ, nó chỉ tồn tại trong ảo tưởng của cô.
Đêm nay trời nóng lạ thường, mặc dù có bật điều hòa, Mạc Ưu vẫn buồn
bực không ngủ được, cô quyết định đến hoa viên hít thở không khí, co
quắp tựa ở ghế nằm nhìn lên bầu trời đêm toả sáng, vốn tưởng rằng cảnh
tượng như vậy có thể làm cho những suy nghĩ táo bạo thoáng bình tĩnh,
nhưng mấy ngày nay hình ảnh cùng anh bên nhau lại không ngừng xuất hiện
trong đầu, còn có nụ hôn kia. . . . . .
Mấy ngày nay anh lại trở lại vẻ lạnh nhạt như trước, phảng phất trước đây hết thảy chưa từng xảy ra, cô cũng cẩn thận giữ một khoảng cách với anh, tự nhắc nhở rằng giữa người hầu và ông chủ nên có chừng mực. Chỉ
là, một khi trái tim đang đóng kín bị mở ra một góc, rất nhiều suy đoán
cùng ảo tưởng không nên có sẽ thừa dịp len vào, ngay khi cô đang muốn
bình tâm lại thì một rung động không nhỏ bỗng kích khởi. Không thể tiếp
tục như vậy nữa, cô không thể lại nhảy múa theo tiết tấu của ma vương!
Mặc dù Mạc Ưu tự cảnh cáo chính mình như vậy, nhưng cũng không thể phủ
nhận lòng cô đã bị kích khởi gợn sóng.
Nhìn qua bể bơi đang tỏa ánh sáng xanh lam dưới ánh trăng, bể bơi đầy nước xanh trong tựa hồ kêu gọi cô, bơi lội tựa hồ là phương pháp tốt để khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng mà, cô căn bản không mang đồ tắm.
Hiện tại đã hai giờ đêm, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ chính thất ở lầu hai tối như mực, cô nghĩ thầm ma vương chắc đã ngủ say, vì vậy cởi
áo T – shirt và quần ngắn, trên người chỉ mặc nội y màu trắng kiểu thể
thao cùng quần lót bằng bông, khởi động ấm người một chút, liền chậm rãi bước vào trong bể bơi.
Cô đầu tiên là bơi kiểu ếch qua lại mấy lần, cảm nhận cảm giác nổi
trên mặt nước, cảm giác mình như là một ngôi sao nhỏ phiêu du giữa tinh
không mênh mông.
Cô nhắm mắt lại thả lỏng thân thể như ở trạng thái không trọng lực, thẳng đến cảnh giới vô niệm . . . . . .
Hạ Thiên Khoát bị tiếng khua nước rất nhỏ đánh thức, trong nhà tuy có lắp đặt thiết bị an ninh, nhưng anh vẫn cảnh giác, không dám lơ là. Sau khi xuống giường, đi chân trần chậm rãi bước về hướng bên cửa sổ, xốc
lên một góc bức màn, không phát hiện kẻ xâm nhập khả nghi, lại bắt gặp
một Mỹ nhân ngư tuyệt sắc. Thật vất vả mới thoáng bình tĩnh được nỗi
lòng, lại bị cảnh tượng trước mắt đảo loạn lần nữa.
Từ nhỏ anh đã học cách không cho bất kỳ kẻ nào làm ảnh hưởng đến tâm
tình của mình, trong lòng anh cũng không thấy khác biệt giữa sự thất
vọng và chờ mong. Nhưng từ sau khi người phụ nữ này xuất hiện, anh bắt
đầu cảm thấy không đúng.
Đối với các loại ý nghĩ và hành động không nên có, anh vừa tức giận
chính mình mất tự chủ, tầm mắt và suy nghĩ rồi lại vẫn không tự chủ được vòng quanh cô, tựa như kim loại đã bị nam châm hấp dẫn.
Anh thừa nhận trên phương diện nào đó cảm thấy cô rất hấp dẫn, bởi vì cô và những người phụ nữ mình gặp qua không giống, nhưng chỉ là cảm
giác mới lạ quấy phá nhất thời, hay là việc bỗng có người làm bạn khiến
cho anh bắt đầu sinh ra tình cảm ỷ lại? Hạ Thiên Khoát cũng không trả
lời được.
Trên thương trường bất luận việc khó gì đều không thể làm cho anh
nhíu mày, nhưng ở phương diện tình cảm, anh còn là một đứa trẻ vừa chập
chững học bước, ngay cả mình muốn đi đâu cũng không biết.
Nhưng có thể khẳng định là, chỉ cần nhìn thân thể lồi lõm hấp dẫn bơi trong nước, dục vọng từ lâu chưa bị khai phá liền tự động bừng bừng
phấn chấn, càng làm mãnh liệt thêm cảm giác lần trước hôn môi cô. Anh
vội vàng muốn có được cô, muốn cảm nhận lần nữa xúc cảm nhấm nháp cô
trong miệng, như tơ lụa nhẵn nhụi, nếm từng tấc làn da nõn nà, thậm chí
giữ lấy cô. . . . . .
Mạc Ưu nằm trôi nổi trên mặt nước, cảm giác có chút buồn ngủ, cô chậm rãi bơi hướng chỗ,cầu thang mở rộng đầu ngón tay lại bỗng nhiên đụng
phải một làn da ấm áp, sợ tới mức cô kinh hô một tiếng, cả người mất
thăng bằng ngã vào trong nước.
Đứng ở trong nước Hạ Thiên Khoát liền vươn tay vớt cô lên, cô bị sặc nước, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của anh ho mãnh liệt.
“Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?” Cô phản ứng giống như gặp quỷ làm cho trong lòng của anh có chút không vui.
Mạc Ưu vẫn ho khan không ngừng, không cách nào trả lời,