
chủ động nghênh đón anh đột kích.
Mạc Ưu mở ra hai mắt đẫm lệ ngắm nhìn anh, mồ hôi trên thái dương vì anh mà nhỏ giọt, biểu lộ dịu dàng an ủi của anh làm cho cô say mê không
thôi. Đau đớn thoáng qua đi, vật nam tính ở trong cơ thể nhẹ nhúc nhích, kích thích mẫn cảm, cô nhịn không được nhăn lại đôi mi thanh tú, hừ nhẹ một tiếng, giãy dụa hạ thân, vốn là muốn rũ bỏ cái cảm giác khó chịu
này, không ngờ lại càng chặt hơn.
“Thật là khó chịu. . . . . . Thật kỳ quái. . . . . .”
“Á. . . . . .” Một tiếng kêu cấp bách truyền tới, Hạ Thiên Khoát nhịn không được phát ra tiếng rên, mông không tự chủ được mà bắt đầu tập
kích, tại trong cơ thể cô vùi càng sâu.
“Ưm . . . . .” Cô bất lực, cả đầu loạng choạng, từ chỗ giao hợp
truyền đến nhiệt như lửa nóng, nóng rực lại mãnh liệt bắt cô phải tuân
lệnh mà hò hét. Cô híp nửa đôi mắt nhìn về phía anh, chứa đựng nước mắt, ánh mắt tràn đầy khao khát, nhưng không biết mình muốn cái gì. . . . . .
Hạ Thiên biết rõ cô đang dầnmthích ứng với mình, vì vậy chậm rãi di
chuyển mông, từ cạn tới sâu, từ trì hoãn đến cuồng nhiệt, đem một luồng
sóng nhiệt lực đưa vào trong cơ thể cô.
Vì vậy, ma vương không ngừng tấn công, tiểu ma nữ thân bất do kỷ bị
kích động, cơ thể bị dục hỏa làm sôi sùng sục mà không ngừng ngâm nga
rên rỉ, tuân lệnh thuần phục. . . . . .
“Ừm. . . . . .” Mệt mỏi thiếp sâu vào giấc ngủ, Mạc Ưu chợt tỉnh,
xoay người một cái, hạ than lại truyền đến cảm giác đau đớn. “Tiểu bảo
bảo!” Cô phút chốc ngồi dậy, chợt nhớ tới những chú chó con mới sinh
kia. Hạ Thiên Khoát đang nằm bên cạnh lười biếng lên tiếng.”Tôi vừa mới nhìn, chúng nó vừa uống xong sữa, đang ngủ say. Tôi cũng đã đút cho Hỉ
Nhạc. . . . . .”
Mạc Ưu lúc này mới hơi yên tâm.”A! Cứ để tôi đi nhìn xem. . . . . .”
Cô vén chăn lên vội vã xuống giường, đối mặt với tình trạng quẫn bách
này có chút thẹn thùng. Hạ Thiên Khoát lại một tay kéo lấy cô giam vào
trong ngực. “Em vừa mở mắt lại đã nghĩ đến mấy nhóc kia, không muốn chăm sóc tôi à? Tôi cũng đói bụng lắm. . . . . .”
Mạc Ưu lúc này mới ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn qua khuôn mặt tuấn tú có chút râu ria kia “. . . . . . Để tôi đi làm bữa sáng.” Cho rằng
anh đói vụng rồi, Mạc Ưu giãy dụa muốn xuống giường, Hạ Thiên xoay
người một cái đem cô đặt ở dưới thân.
“Đó là chuyện sau này, trước hết em phải làm cho tiểu huynh đệ của tôi no bụng cái đã….”
“A?” Mặt cô đỏ lên, rồi nghiêm mặt, bất đắc dĩ nhìn anh. Hạ Thiên
Khoát chỉ cười cười, bắt đầu tận hưởng bữa sáng của mình . . . .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, thật nhiều suy nghĩ hiện lên. Sau bữa ăn
tối hôm nay, Mạc Ưu đem Hỉ Nhạc cùng tiểu bảo bảo vào phòng xong, liền
chạy ra ngoài, cô không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Hạ Thiên
Khoát, vì quá sợ nên đối với anh không có biểu lộ gì, coi tối hôm qua
như là nước lã hòa đường ngọt, như là một giấc mộng chiêm bao, tối hôm
qua tâm trạng anh thế nào mà lại cùng cô phát sinh quan hệ? Mà quan hệ
của bọn họ bây giờ là gì?
Cô biết mình cũng không phải là rung động nhất thời, nhưng cũng không ngờ mình bị đè nén tâm tình lại bùng nổ nên cùng anh hưởng thụ hoan ái? Cô thậm chí còn không biết anh có bạn gái hay không, hay là cái cô
thiên kim tiểu thư không coi ai ra gì là bạn gái của anh?
“Ai. . . . . .” Có lẽ, cô không nên phóng túng tình cảm của mình,
miễn cho càng lún càng sâu. Cô nhìn về nơi xa, nhìn ánh đèn mờ ảo kia,
tâm tư tình cảm cùng hành động đều rối như tơ vò.
Bản thân kiềm nén không được mà nhớ đến Mạc Ưu, Hạ Thiên Khoát cả
ngày đều cảm giác nóng ruột, nếu không phải công ty có quá nhiều việc
cần phải xử lý, anh căn bản không muốn rời khỏi cô. Nhưng Mạc Ưu lại
đang lo nghĩ, đối với tình cảm thì cực kỳ chậm chạp, anh cũng không quan tâm tình cảm từ đâu mà đến. Anh chỉ biết mình rất thích ở bên với cô,
nhưng không biết đấy có phải là bởi vì thói quen hay không, anh không
thể nào nói rõ nguyên nhân. Gương mặt đầy kinh nghiệm khi giúp Hỉ Nhạc
sinh nở, anh cảm giác từ một khắc này, thể xác và tinh thần của hai
người luôn dính lấy nhau, cô đem lần đầu tiên hiến dâng cho anh, điều
này làm cho nội tâm của anh cảm thấy mãn nguyện, còn có sự cảm động
không thể thể hiện bằng lời. Hiện tại, anh lóng ngóng mà nhớ đến cô, mới cố gắng trang thủ thời gian kết thúc hội nghị nhanh nhất mà chạy thẳng
về nhà, bởi vì chỗ đó có cô! Trong phòng khách, ngọn đèn yếu ớt làm cho
nội tâm của anh cảm thấy có chút lạc lõng, vì anh vốn nghĩ sẽ thấy khuôn mặt tươi cười của cô nhiệt tình nghênh đón anh trở về. Hạ Thiên Khoát
đoán rằng Mạc Ưu có thể đang ở trong phòng của Hỉ Nhạc, nhưng dưới ánh
đèn lờ mờ cũng chỉ có hình ảnh ấm áp của Hỉ Nhạc và đàn chó con. Anh xoa đầu Hỉ Nhạc, xoay người tiến tới phòng của Mạc Ưu gõ cửa, không người
đáp, lại đẩy cửa ra xem, căn phòng tối đen làm cho anh thất vọng. Anh
hoài nghi có lẽ cô đã rời đi, bởi vì tối hôm qua mà hối hận; hơn nữa Hỉ
Nhạc cũng đã sinh nở bình an , cho nên anh đã không có lý do bắt cô ở
lại. Suy nghĩ này làm cho tâm tình khó chịu của anh càng trầm đi hơn một nữa. Anh chán nản đi vào phòng khác