
ánh môi anh đào của Mạc Ưu bất
giác cong lên, trợn mắt nhìn lại. “Anh vốn là rất khó tính, chẳng lẽ
không ai ở trước mặt anh nói thật?” Có lẽ do bầu không khí lúc này quá
tốt, cô không tự giác khôi phục lời nói và bản tính bướng bỉnh. “Xác
thực không có! Cho nên đây chỉ là thành kiến cá nhân của cô, nên phạt!”
Anh cầm lấy thìa hướng tới, tỏ ý cô phải ăn thìa kem này nha, ra vẻ đắc
ý. “Anh thật quá đáng!” Mạc Ưu không thuận theo mà kháng nghị, tranh thủ lúc anh đang múc thìa khác , không cam lòng yếu thế phản kích. Hạ
Thiên Khoát muốn lấy kem của cô, Mạc Ưu nhanh chóng bụm lấy miệng cốc,
anh chậc chậc lắc đầu. “Cô mới là keo kiệt, phải học hỏi tôi, hào phóng
một chút nha!” Anh đón lấy múc một muỗng của mình đưa đến trước mặt cô.
“Không phải muốn ăn vị ô mai sao?”
Mạc Ưu thẹn thùng nhìn về phía hai bên, chậm chạp không chịu há
miệng. “Chỗ này cô phải giải quyết cho sạch sẽ nha” Anh mở miệng uy
hiếp. Tranh thủ không có người chú ý tới bọn họ, Mạc Ưu nhanh chóng há
miệng ngậm lấy thìa kem kia, đem từng ngụm ngọt ngào cho vào trong bụng, sau đó mặt ửng hồng lầu bầu nói với anh .”Được rồi, anh là lớn nhất,
được chưa? Hạ tiên sinh. . . . . .”
“Đó là đương nhiên! Chẳng qua. . . . . .” Anh đột nhiên duỗi đầu ngón tay hướng bên môi cô quệt một vòng, đem kem còn lưu lại trên khóe miệng anh đào kia đưa vào trong miệng mình, thỏa mãn liếm láp đầu ngón tay , “Thì ra là khẩu vị này, Mạc tiểu thư.” “Này. . . . . .” Mặt Mạc Ưu
lập tức đỏ bừng , thậm chí cả bả vai cũng nhiễm lên một mảnh đỏ hồng.
Hạ Thiên vui vẻ nhìn cô, cảm thấy cô như vậy rất dễ thương, thanh thuần
xinh đẹp. . . . . .
Hỉ Nhạc nhìn mẹ với papa, lè lưỡi si ngốc, trong nội tâm thầm nghĩ: Sao không có phần của con?
Hôm nay Hạ Thiên Khoát dùng hết thời gian ở lại công ty làm việc đến
tận mười một giờ mới chịu tan tầm. Về đến nhà, thấy đại sảnh không một
bóng người, anh vô thức mà bước tới phòng của Hỉ Nhạc, sân sau là sân
chơi của Hỉ Nhạc.
Anh quyết định ngày mai sẽ đưa nó đến bệnh viện và trung tâm bảo
hiểm. Vừa đẩy cửa, lại bắt gặp Mạc Ưu ngồi bên người Hỉ Nhạc, hai tay
không ngừng vuốt lưng của nó. Tư thế của Hỉ Nhạc thay đổi.
“Sao vậy?” Hạ Thiên Khoát tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Ưu, cô lập tức lo lắng nhìn anh.
“Hỉ Nhạc hình như sắp sinh. . . . . Có cần đưa đi bệnh viện hay không?”
Hạ Thiên Khoát thoáng có chút bối rối, thật sự là anh không biết làm thế nào cho đúng.
“Ừm, tình hình cũng chưa đến nỗi tệ lắm. . . . . . Hẳn là còn hai
ngày nữa, nhưng hôm nay nó có vẻ rất mệt mỏi” Đôi mắt vô tình lướt qua
tư thế bối rối của cô, khi thì vặn vẹo, khi thì đứng ngồi không yên.
“Mọi dụng cụ tôi đều đã chuẩn bị xong, vừa nãy cũng đã giúp nó cạo
lông đầu vú, nếu như khuya hôm nay nó sinh, tôi hẳn là có thể ứng phó.”
Mạc Ưu chỉ đống dụng cụ, khẽ vuốt ve cái bụng của Hỉ Nhạc, dịu dàng an
ủi: “Hỉ Nhạc, đừng sợ! Có mẹ ở đây. . . . . .” Mạc Ưu tự nhiên xưng hô
bản thân là mẹ, giống như là đang thân mật với Bảo Bảo, cũng không phát
hiện nói như vậy có cái gì không đúng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cùng với nụ cười an ủi tràn ngập tự tin và nhu
hòa của Mạc Ưu đối với Hỉ Nhạc, làm cho tình cảm trong lòng anh có một
cái gì đó khó diễn tả được, Hạ Thiên Khoát cảm giác được trái tim như bị cái gì đó đâm vào, trong nội tâm tràn đầy sự cảm động.
“Chỉ là. . . . . . tôi sợ em đã quá mệt mỏi.” Ngón tay bận bịu nghịch mấy sợi tóc còn dính lại trên gò má của Mạc Ưu, động tác cực kỳ tự
nhiên, thần sắc cũng rất cưng chiều.
“Không sao, tôi không phiền !” Mạc Ưu quay đầu cười ngọt ngào với anh dưới ánh đèn yêu ớt, lại làm cho anh đau lòng không thôi.
“Em ngủ trước đi, tôi trông cho, có chuyện gì sẽ gọi em.” Anh quan tâm đề nghị.
“Anh làm việc một ngày đã mệt mỏi rồi ,anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi ở đây không sao đâu. . . . . .” Cô lại lo lắng cho anh.
“Em, người phụ nữ này thật không biết nghe lời! Nói em đi nghỉ ngơi thì cứ đi đi!” Anh cố ý bày ra thái độ không vui.
“Anh, người đàn ông này thật là bá đạo! Tôi nói không đi là không
đi!” Cô cũng không yếu thế mà cam chịu. Hai người cứ mãi “anh một câu,
em một câu”, nhưng trong lòng bọn họ đều biết đối phương đang lo lắng
cho Hỉ Nhạc, phút chốc thấy được tình cảm cảm đọng lại trong mắt đối
phương, cuối cùng hai người bèn nhìn nhau cười.
“Bằng không chúng ta cùng thức, được không?” Thái độ của Hạ Thiên
Khoát phút chốc mềm lại, thấy được bộ mặt tươi cười cùng sự thay đổi của anh làm cho Mạc Ưu cảm thấy rất uất ức, Ma vương này tính cách xấu,
miệng cũng xấu, thái độ cũng xấu, tuy bề ngoài thì dọa người, nhưng
trong lòng hoá ra cũng thật ấm áp. Sự ấm áp này hình như đang lan tỏa,
cô thậm chí có thể cảm thụ hơi ấm trên người anh truyền đến . . . . . .
“Cười cái gì?” Mạc Ưu lộ ra nụ cười thần bí, làm Hạ Thiên không có hảo ý hỏi .
“Không có gì. . . . . .” Cô nhớ tới lần trước lâm vào tình trạng bị
thọc léc, tranh thủ lùi lại mấy bước, phải cách xa anh một chút mới
được.
“Không nói phải không?” Anh tiến tới gần cô, bất thình lình ôm cô vào lòng.
“Đừng. . . . . .” Mạc Ưu thấp giọng thở