
về Bạch Phong Ninh đã thốt
ra từ miệng hắn.
Long Hiểu Ất thổi nhẹ làn hơi nóng bên má nàng, làm mềm nhũn
xương cốt trong người nàng. Lúc này hắn mới chịu buông tay ra khỏi cái cổ cứng
đờ của nàng, quay sang Bạch Phong Ninh thủng thẳng nói:
- Không chỉ quấn quýt bên nhau mà còn rất hòa hợp.
- Vậy thì khi nào hai người định mai đào nở lại, tiếp tục
lương duyên đây?
- Ta sẽ suy nghĩ về lời của huynh.
- Vậy thì Bạch mỗ xin kính phu thê hai người một chén. Chúc
hai người sống đến đầu bạc răng long.
Phì!
Trên thế giới này ở đâu có chuyện bạch mã hoàng tử nâng chén
rượu mời Mẹ kế, bảo ả tiếp tục ngược đãi đứa con gái đáng thương chứ? Lại còn
ngược đãi đến lúc đầu bạc răng long! Có phải bạch mã hoàng tử của nàng cầm nhầm
kịch bản rồi không? Dừng lại, dừng lại, đừng tiếp diễn nữa.
- Còn chuyện Bạch mỗ kén vợ tại khách điếm Đại Long Môn cứ
quyết định vậy nhé.
- Huynh có tiền, ta vẫn làm việc. Vẫn theo nguyên tắc cũ,
không thất tín mà.
Mẹ kế và Bạch mã hoàng tử bắt đầu bắt tay với nhau, thật là
hòa hợp. Híc... Hu! Cảnh tượng thật quái dị!
- Tạm thời Bạch mỗ sẽ ở biệt trang ngoại thành. Long huynh có
thời gian thì ghé chơi. Ừm... Huynh đưa cả tiền tẩu[1'> phu nhân
đi cùng nhé.
[1'> Tiền tẩu: Chị dâu trước.
- Tôi không rảnh.
Mẹ kế và Bạch mã hoàng tử bắt đầu hiểu nhau nhưng thái độ của
Mẹ kế không được tốt lắm. Hắn từ chối rồi... Vậy còn tiền tẩu phu nhân là thế
nào? Đó là ai? Kẻ điên nhà nào vậy? Nàng chưa từng nghe thấy. Nàng chưa từng
nghe thấy bao giờ.
- Vậy thì Bạch mỗ xin cáo từ. Phải rồi. Con ngựa trắng đó còn
đi chậm hơn cả ta. Hôm nay, ta cứ để nó ở chỗ Long huynh, hôm khác sẽ quay lại
lấy. Dù huynh có ghét ngựa trắng thì cũng không thể giết nó được, ta còn phải
giữ nó để dùng đấy.
- ...
- Ta phải cáo từ rồi. Sao cổ tiền tẩu vẫn cứng đơ như vậy?
Long huynh xem giúp tiền tẩu đi.
- Để ta tiễn huynh trước rồi sẽ quay lại giúp nàng ấy.
Lần đầu tiên Long Tiểu Hoa và Bạch mã hoàng tử gặp nhau, Long
Tiểu Hoa đã bị Mẹ kế làm cho sợ cứng đơ cả cổ, miệng há hốc ra, đến một câu
hoàn chỉnh cũng không nói nổi. Kết thúc thật bi thảm... Thực ra, nàng còn bi
thảm hơn. Chỉ có điều Bạch mã hoàng tử không hề hay biết.
- Ngây người đủ chưa? - Giọng Long Hiểu Ất vang lên khi bước
vào phòng khách. Hắn đã tiễn bạch mã hoàng tử của nàng đi rồi. Hu hu! Hắn lại
tiếp tục dùng thân phận mẹ kế độc ác của hắn.
- Huynh cố ý. Tôi biết là huynh cố ý. Huynh cố ý ngăn cản tôi
và Bạch mã hoàng tử. Huynh cố ý làm cho tôi mất tư cách tham gia buổi kén vợ. -
Âm mưu thâm độc, bỉ ổi, thủ đoạn tàn nhẫn. Chỉ vì làm mất tư cách tham gia buổi
kén vợ của nàng mà hắn đã hạ mình đối xử tốt với nàng. Thật kinh khủng! Thật sự
là nghĩ đến đã thấy sợ.
- Ta cố ý đấy. Thì sao nào?
- Huynh... - Nàng đứng lên, đập bàn, vẻ nữ tính ẩn giấu bao
lâu vừa mới xuất hiện đã vụt biến mất. Vì Bạch mã hoàng tử, cái nhà này không
cải cách không được: - Bây giờ, tôi muốn huynh ngược đãi tôi, huynh có làm
không?
- Không. - Hắn lắc đầu, trả lời quả quyết.
- Nếu tôi nhất định, nhất định, nhất định muốn huynh ngược
đãi tôi thì sao?
- Hừ! - Một tiếng hừ lạnh lùng đáp lại.
- Huynh... Tôi hỏi huynh lần cuối, rốt cuộc huynh có chịu
ngược đãi tôi không?
- Bắt đầu từ hôm nay, cô đừng hòng mong ta ngược đãi cô.
- Tôi cứ muốn huynh ngược đãi tôi!
- Ta cứ không ngược đãi cô đấy!
- Tiểu thư và đương gia đang tranh luận gì vậy? - Giả quản
gia nghe có tiếng ồn, từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Đinh đứng bên thật thà trả lời:
- Tiểu thư muốn đương gia ngược đãi cô ấy. Đương gia lại không
muốn. Chuyện là thế đấy ạ.
- ... - Điều này đáng để to tiếng ư? Họ đổi vai cho nhau rồi
sao?
- Huynh thật sự không ngược đãi tôi? - Long Tiểu Hoa mở to
mắt nhìn Long Hiểu Ất đã chẳng buồn liếc nhìn.
Cuối cùng, hắn quay đầu bước gần lại phía nàng, Mẹ kế mỉm
cười, cúi xuống tai nàng thì thầm:
- Long Tiểu Hoa, cô nghe cho rõ đây. Bắt đầu từ ngày hôm nay,
cô sẽ bị ta “yêu thương” đến chết đi sống lại.
- ... - Cứu tôi với!!! Có người sắp chết rồi!! Nàng vẫn còn
là một cô nương, đừng tùy tiện yêu thương nàng như vậy!
- Đương gia! Cuối cùng, đương gia đã quyết định yêu thương
tiểu thư rồi sao? - Giả quản gia nghe được câu này mà trái tim nở hoa, ông vẫy
cánh bay từ ngoài cửa vào.
Long Hiểu Ất hơi nhíu mày:
- Chính xác là ta sẽ yêu thương Long đại tiểu thư của chúng
ta.
- Đương gia sẽ yêu thương tiểu thư thế nào đây? Lão hủ dẫn
tiểu thư đi tắm thay đồ...
- Tối nay để cô ta ngủ ở chuồng ngựa.
- Hả?
- Không phải cô ta thích ngựa trắng sao? Để cô ta ôm con súc
sinh đó ngủ một tối. Tất cả cứ để cô ta... nếm mùi... toại nguyện.
- ...
- Đương gia! Đây là cách thương yêu nào của hắn vậy? Hu hu...
Nếm mùi toại nguyện ư?
Đúng vậy.
Dưới sự điều khiển của Mẹ kế ác độc, Long Tiểu Hoa đã được
nếm mùi toại nguyện, giống như giấc mơ của nàng, nàng được ngủ ở chuồng ngựa
cùng con ngựa trắng.
Người ta thường nói: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chủ thế nào
thì tớ thế đó”. Đặc biệt, vì nàng và con súc sinh Chạy suốt đêm không hề hợp
nhau, căm ghét n