
ứ? Thiếu
chủ! - Ông chưởng quỹ hồ hởi từ nhà kho đi ra, tay cầm tờ thông báo vừa viết
xong.
Bạch Phong Ninh lập tức xoay người, lại tỏ vẻ chẳng thèm để ý
đến nàng. Hắn liếc nhìn chưởng quỹ 420 mở tờ thông báo ra, chỉ lạnh lùng đáp:
- Ông cứ quyết định là được rồi.
- Nhưng không phải Bạch thiếu chủ...
- Tiền tẩu phu nhân! - Hắn quay người gọi Long Tiểu Hoa vẫn
đang trong trạng thái đờ đẫn. Hắn giữ khoảng cách vừa đủ để chưởng quỹ không
thể nhìn thấy nụ cười của hắn dành cho nàng: - Mong cô suy nghĩ về lời đề nghị
vừa rồi của Bạch mỗ.
- ...
- Tại hạ sẽ đợi câu trả lời của cô.
Hắn nói rồi, vén áo choàng bước ra ngoài bỏ lại chưởng quỹ
cầm tờ thông báo vò đầu đứng nguyên tại chỗ.
- 1227, Bạch thiếu chủ nói gì với cô vậy?
- Hắn... ờ, hắn hỏi con ngựa trắng của hắn ngủ ở Long phủ tối
qua có đạp chăn ra không?
- ... Không biết nói dối thì đừng nói. Nói ra thật là mất
mặt.
- ...
Nàng không có thời gian để lo chuyện mất mặt hay không. Nàng
muốn xem xem bạch mã hoàng tử của nàng đã viết lời yêu thương gì trong mảnh
giấy đó. Nàng lén ngồi xuống, nấp sau quầy, vừa thở dồn dập, vừa giở mảnh giấy
vẫn còn đượm hương thơm:
“Long Nhi...”
Ồ, mới mở đầu mà đã hợp với nàng rồi. Nghe nhé: “Long Nhi”,
“Long Nhi”, “Long Nhi”... Không phải là gọi cả họ lẫn tên: “Long Tiểu Hoa”,
cũng không phải gọi một tiếng khó nghe như gọi cún con: “Tiểu Hoa”, mà là...
“Long Nhi...”
Ồ, không được. Nàng đang ngây ngất...
Tiếp theo nào...
“Tối qua vừa gặp, lòng đã thấy lo. Ta biết cô thân ở Long
phủ, khổ sở vì Long huynh, không được tự do. Hẹn cô giờ Ngọ ba khắc ngày mai,
gặp nhau bên bờ sông ngoài thành.
Tái bút... Một cành hạnh đỏ.”
Hả? Hạnh đỏ ư? Sao lại chui ra một cành hạnh đỏ chứ? Nó đã
khiến nàng bị ảnh hưởng tâm lý hết sức nặng nề. Nàng nghĩ cuối cùng người đó đã
phát hiện ra cuộc sống đau khổ của nàng. Nàng biết chàng tuyệt đối sẽ không vờ
như không thấy. Hóa ra, chàng cố ý che giấu trước mặt Mẹ kế, đợi ngày giúp nàng
tháo cũi sổ lồng. Dù là hạnh đỏ thì nàng cũng mặc kệ. Thật là hạnh phúc!
Nàng áp má mình vào mảnh giấy trắng đó mà không hề cảm thấy
bóng đen phía sau đang bao trùm lấy nàng.
- Xem ra, bệnh cũ của cô lại tái phát rồi!
Haizzz! Sao lại có tiếng của Long Hiểu Ất vậy? Tuyệt đối
không có chuyện ngày nhớ đêm mơ đến hắn. Bây giờ mới là sẩm tối, còn chưa tới
lúc mơ ngủ, hơn nữa, nàng vừa véo mình vài cái để chứng minh là mình không nằm
mơ giữa ban ngày rồi. Ồ... Không phải là nằm mơ, mà nàng lại nghe thấy tiếng
Long Hiểu Ất sao? Đừng, đừng mà...
Nàng vội quay đầu lại thì chỉ thấy một cái bóng cao mặc áo
choàng đen, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười lạnh lùng phía sau mình. Nàng còn
chưa kịp mở to đôi mắt ra nhìn thì đã vô thức nhét ngay mảnh giấy trên tay vào
miệng để hủy chứng cứ.
- Giờ Ngọ ba khắc ở bờ sông ngoài thành ư? Hừm! - Có mấy chữ
đó mà cô cũng phải ngồi xổm trên nền nhà nghiên cứu. Cô quả là ngốc nghếch!
Nhai giấy được nửa chừng thì nàng nghe thấy kẻ địch cho biết
đã biết toàn bộ tin tức về lá thư bí mật của mình. Nàng khóc dở mếu dở không
biết nên nuốt tiếp mảnh giấy đó hay là nhổ ra nữa.
Hắn lặng, nhếch môi nhìn nàng, điệu bộ bình thản đến nỗi
khiến nàng cảm thấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn đón lấy chén trà
chưởng quỹ 420 cung kính đưa, mở nắp nhấp một ngụm rồi hỏi ông ta:
- Hôm nay ai đến đây vậy?
Chưởng quỹ 420 cúi đầu, nhíu mày nhìn ánh mắt dò xét khách
điếm của đương gia. Hu hu! Làm sao để đương gia trách tội lên 1227 đây?
- Thưa đương gia, bây giờ 3ạch công tử đã bao trọn khách điếm
này. Người hôm nay đến cũng chỉ có Bạch công tử...
Người có thể để tái bút là “Một cành hạnh đỏ” thì cũng chỉ có
Bạch Phong Ninh thôi. Hắn hứ một tiếng lạnh lùng, đặt mạnh chén trà lên mặt
quầy khiến nó phát ra tiếng “cạch” giòn tan. Thấy người ở dưới chân mình vẫn
đang do dự không biết nên nuốt mảnh giấy đó hay là nhổ nó ra, hắn vén áo
choàng, cúi người xuống nhìn nàng nở nụ cười nguy hiểm.
- Muốn đi không? - Khẩu khí thương nghị cực kỳ dân chủ.
- Hả?
- Giờ Ngọ ba khắc ngày mai, ở bờ sông ngoài thành. Muốn đi
không? - Giọng hỏi han đầy mê hoặc.
- Tôi... - Nàng có thể nói nàng muốn đi sao?
- ... - Cô dám nói?
- ... - Vậy huynh còn hỏi tôi làm gì?
- Ta hỏi lại cô một lần nữa. Có muốn đi không? - Giọng hỏi
han đầy mê hoặc, có thêm phần uy hiếp.
- ... - Hắn cố ý. Chắc chắn là hắn cố ý.
- Hả? - Giọng uy hiếp cao lên. Lần này, hắn không che giấu
bản chất nữa rồi.
- ... Không muốn. - Nàng rất muốn khóc...
- Nói nhỏ quá! Ta không nghe thấy. - Hắn chậm rãi phủ định.
- ... Không muốn... - Hu hu... Làm gì có kiểu ép người như
vậy. Nàng muốn đi, muốn đi, rất muốn đi. Nàng vô cùng muốn đi...
- Không nghe thấy. - Hắn tiếp tục thản nhiên phủ định.
- Không muốn. - Hu oa oa! Nói dối sẽ bị giảm thọ. Hắn đang từ
từ giết chết, giết chết, giết chết nàng!
- Không nghe rõ.
- Tôi không muốn đi, không muốn, không muốn, không muốn đi.
Ai đi người đó là con rùa, là cóc nhái. Ai đi người đó sẽ bị chó đuổi cắn. Ai
đi người đó sẽ rơi xuống sông, bị hà bá ăn thịt.