
i phu khám cho,
một cái đầu bị sưng u mấy cục. Nêu không phải tóc nàng quá dày che đi thì họ đã
sớm phát hiện ra gáy nàng rớm máu rồi. Thế mà cái kẻ không biết sống chết là gì
này còn không chịu đi khám. Hắn phải ấn ngồi xuống để đại phu đắp thuốc và băng
vải cầm máu cho nàng.
Máu vừa được cầm thì chứng hiếu động của nàng liền quay trở
lại. Cái móng vuốt hổ không chịu để yên. Lúc nào cũng chực gây họa.
- Huynh để đại phu quấn băng trên đầu tôi rồi lại
thắt nơ hình con bướm là có ý gì? - Hắn chê nàng chưa đủ kỳ quái
sao? Mặc bộ lốt hổ, bị đưa đến phòng khám đã rất mất mặt rồi. Nàng đã nói nàng
không sao nhưng hắn lại tỏ ra quá quan tâm đến nàng, còn ấn nàng ngồi lên đùi
mình, nhìn đại phu tỏ ý bảo ông ta nhanh lên một chút. Kết quả đại phu đó đã hồ
đồ băng bó lung tung. Cuối cùng, khi nàng đứng trước gương thì phát hiện ra
băng quấn trên đầu mình kết thành một con bươm bướm màu trắng ở bên phải, đung
đưa trong gió. - Như thế này thật mất mặt! Tôi còn mặt mũi nào gặp người khác
đây? Tôi phải gỡ nó xuống.
- Nếu cô biết là xấu thì đã không để như vậy đến trước mặt
ta. - Long Hiểu Ất liếc nhìn nàng, chẳng hề để ý đến cảm nhận thẩm mỹ của nàng.
- Qua mấy ngày sẽ ổn thôi, Đừng gỡ nó ra. - Hắn thấy nàng không vui với những
thứ thừa thãi trên đầu thì lại dịu giọng an ủi.
- Còn phải qua mấy ngày ư? Lẽ nào tôi phải đội thứ này đi
khắp nơi mấy ngày liền sao?
- Ừm.
- Ừm gì chứ? Thế này thì làm sao mà tôi... - Gặp Bạch mã
hoàng tử trong bộ dạng xấu xí này được chứ?
- Cô xấu xí thế nào mà ta chẳng từng thấy. Ta không chê cô
đâu. Cô lại không nhìn thấy chính mình, bực tức gì chứ? - Cha mẹ không chê con
gái xấu. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không để ý vẻ ngoài của nàng. Nàng la hét làm
gì?
- Huynh... - Quả đúng là hắn có ý làm cho nàng trở nên xấu
xí. Hắn muốn mượn chuyện này để ngăn cản nàng hẹn hò với Bạch mã hoàng tử sao?
- Lại đây. - Mặt hắn nhăn lại, kéo nàng ngồi xuống bên
cạnh mình.
Nàng đang nghĩ hắn sẽ phạt nàng quỳ thì lại cảm thấy hắn luồn
tay vào tóc nàng, giọng nói thật dịu dàng:
- Cô đừng động vào vết thương. Chỗ nào ngứa thì bảo ta nhé.
Thật... Thật đáng sợ! Thật... Thật kinh hồn! Thật... Thật kỳ
quái! Bạch mã hoàng tử không ở đây. Sao bỗng nhiên hắn lại đối xử với nàng tốt
như vậy? Nàng phát hiện ra không phải vết thương của mình ngứa mà là da đầu
nàng đang giật giật. Hắn, Long Hiểu Ất, người chồng cũ chưa từng mua cho nàng
lấy một bộ y phục mới, tên Trần Thế Mỹ bỏ vợ chẳng thèm động phòng, còn ép vợ
trước của mình phải làm công cho hắn.
Hắn ấn ấn xoa bóp vết thương sau gáy khiến nàng cảm thấy dễ
chịu hơn. Nàng ngây người nhìn những đường hoa văn trên chiếc áo choàng của
hắn. Xe ngựa chạy nhanh, liên tục xóc nảy, khiến nàng cảm thấy mệt muốn ngủ.
Trận đấu trên đài diễn đã làm tiêu hao toàn bộ sức lực của nàng. Bây giờ lại là
giờ tốt thiên thời địa lợi nhân hòa để ngủ. Nàng lim dim mắt, ngủ gục trên đùi
người chồng cũ.
Long Hiểu Ất kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn bỗng cảm thấy
đùi mình nằng nặng, liền cúi đầu nhìn kẻ thắt nơ con bướm trắng trên đầu đang
ngủ ngon lành trong lòng mình. Hắn thở dài, giơ tay định ôm nàng thì cô nương
nhỏ bé đó lại đẩy hắn. Hắn buông tay xuống, quay đi không nói gì.
- Tôi đối xử với huynh không tốt, huynh sẽ không đối xử tốt
với tôi. Huynh không có động cơ gì khác đấy chứ?... Ồ! Tôi sẽ không mắc lừa
huynh đâu.
- …
- Nếu không thì huynh đã không ép tôi làm tiểu nhị, lại còn
trừ tiền công của tôi...
- ... - Sao có thể để cô hình thành thói quen tiêu tiền như
rác được. Nữ nhân mà có tiền liền hư hỏng ngay, ta không có nhà, cô sẽ đi đâu
để trộm tiền chứ?
- ... Nếu không thì huynh đã không đến mức chẳng mua cho tôi
bộ y phục mới nào. Ồ! Các tiểu thư đều ăn mặc xinh đẹp hơn tôi...
- ... - Ta không có nhà, cô ăn mặc đẹp làm gì? Mặc cho ai
ngắm? Phi! Ngộ nhỡ có kẻ xấu xa nào đó để ý đến thì làm thế nào? Có hai bộ đồ
mặc thay đổi là được rồi, cầu kỳ làm gì?
- …Nếu không thì huynh đã không bỏ tôi, lại còn không thèm
động phòng nữa chứ?
- Quỷ mới đi động phòng với một tiểu cô nương mười một tuổi.
- Hắn nói ra câu này mà không hề che giấu. Hắn không phải là loài cầm thú, loại
háo sắc. Hơn nữa, rốt cuộc ai mười một tuổi vẫn còn tè dầm chứ? Lại còn dám to
mồm không biết xấu hổ nhắc đến chuyện động phòng với hắn. Thật đúng là vô liêm
sỉ! Đã biết mình có thói xấu tè dầm, nàng phải tự thấy hắn nên đối xử với nàng
thế nào chứ? - Rốt cuộc cô đã ngủ chưa thế?
Bình thường cứ líu la líu lo, khó khăn lắm mới đợi được đến
lúc nàng ngủ say. Nàng lại còn nói mơ nữa chứ? Ngủ cũng nói bao nhiêu câu vớ
vẩn.
- Không phạt cô, mua y phục mới cho cô, động phòng với cô,...
Yêu cầu tìm phu quân của cô đơn giản như vậy sao? - Là yêu cầu rất đơn giản
nhưng hắn lại không làm được điều nào cả. Hắn mỉm cười cúi đầu nhìn đôi mắt
nhắm nghiền, chiếc xe lắc lư đung đưa cái đầu của Long Tiểu Hoa. Hắn giơ tay đỡ
đầu nàng, vòng quanh cổ nàng để nàng không bị lắc. - Loại đàn ông phù hợp tiêu
chuẩn đó chẳng giống người biết quan tâm chút nào. Ta thấy