
n chưa bao giờ chịu mua y phục mới cho nàng cả. Hắn chỉ giỏi mắng chửi người khác, mượn cớ châm chọc nàng làm ò cười cho thiên hạ thôi. Sao trên thế giới lại có loại người tà ác như thế chứ? Đã hại nàng bị người ta đánh rồi mà còn giày vò tinh thần nàng. Híc! Thật xấu xa! - Xin... cáo từ.
Chào xong, con hổ bị Võ Tòng đánh lại rơi vào tay bà mẹ kế. Mẹ kế nắm móng vuốt hổ kéo sải bước ra ngoài. Bên ngoài, mọi người vẫn còn vỗ tay cổ vũ cho nàng. Nhưng nàng hoàn toàn cảm thấy mất mặt. Híc!
- Bộ ang phục tày đúng là rất hợp với cô đấy. - Long Hiểu Ất dắt tay nàng ra ngoài, hơi quay đầu, mắt lim dim, thản nhiên nói.
- … - Đã chửi rủa người ta thì làm một lần thôi. - Tôi có thể về nhà một mình ước được không?
Nàng rất muốn nhanh chóng thoát về nhà, ôm lấy chăn mà khóc một ận. À!... Còn phải đi tắm rửa nữa... Hu hu...
- Không được!
- Hả? - Nàng biết hắn còn muốn ngược đãi nàng mà. Hu hu...
- Đến đại phu ước đã.
- Đến đại phu làm gì?
- ... - Hắn nhìn nàng không nói gì, chỉ liếc một lượt từ đầu xuống chân. Bị người ta vừa đánh vừa đá một ận, ai biết có bị thương ở đâu không, đến đại phu đương nhiên là để xem bệnh, lẽ nào là mang thuốc đến cho ông ta? Hung dữ gì chứ?
- ... - Ồ... Hắn muốn đưa nàng đi khám đại phu. Thế mà nàng cứ tưởng hắn đem bán nàng làm thuốc chứ. ong các loại thuốc liên quan đến hổ, nàng chỉ biết có Hổ Tiên[1'>... nhưng hổ cái thì làm gì có thứ đó chứ?
[1'> Hổ Tiên: Tên một loại thuốc bổ thận áng dương ong Đông y, vốn là được làm từ dương vật hổ. Fuy nhiên hổ là loài động vật quý hiểm, nên người ta thường dùng dương vật tPâu hoặc các loài độtg vật khác để thay thế.
- ... - Hắn nhìn thái độ thiếu nghiêm túc của nàng không kìm được giơ tay lên định cho nàng một cái tát.
Nàng vừa thấy hắt giơ tay lên thì lập tức nhắm mắt, rụt đầu, nhưng đợi mãi mà vẫt không thấy bị đánh. Nàng hơi hé mắt ra nhìn, hắn nhẹ nhàng buông tay xuống bóp nhẹ vào sau gáy nàng.
- Ở bên phải hơi đau một chút thôi.
- Ở đây ư? - Hắn nhíu mày, tay bóp mạnh hơn.
- Ái đau đau! Nhẹ tay một chút. Hu hu... Lâm viên ngoại đó vừa đáth mà. Đau quá!
- Đáng đời! - Hắn vừa mắng vừa xoa.
- Híc... Toàn thân đau nhừ. - Nàng như muốn tan ra.
- ... - Hắn lại nhìt nàng, cũng không nói gì, chỉ dắt nàng ra khỏi cổng, lấy ít bạc vụn ra đưa cho người hầu đi cùng.
Một lát sau, một chiếc xe ngựa được đánh đến. Con hổ đau lưng mỏi eo bị Long đại đương gia ném lên xe.
- Thiếu chủ, người đi cả rồi. Thiếu chủ còn nhìn gì chứ? - Bạch Vô Ưu đứng ở gian phòng nhỏ tầng hai à quán, nhìn Bạch Phong Ninh đứng bên cửa sổ. Hiếm khi từ kinh thành có tin vui khiến họ hứng thú đến à quán xem kịch, lại gặp cảnh Long đại đương gia bàn chuyện làm ăn ở gian bên, còn được xem vở kịch đặc biệt như vậy.
- Vô Ưu, ta thật sự chưa từng được gặp báu vật sống này, vở kịch Võ Tòng đánh hổ. Mặc dù bản thân ta... - Nghĩ đến vở kịch đó, hắn vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu năm nay, thuộc hạ cũng chưa từng thấy thiếu chủ cười vui như vậy. - Cười đến đổ cả chén à, lại còn sai ngươi mang ấm à mới lên. Vừa nghe ca hát đã thấy ở đây náo nhiệt rồi. Thảo nào Long đại đương gia lại cứ rong ruổi bên ngoài cả năm.
- Sao vậy? Thường ngày ta không vui vẻ sao?
- Cười rất giả tạo. - Đánh giá đúng ọng tâm.
- Còn vừa rồi thì sao? - Nàng hổ Tiểu Hoa thú vị khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, không vui sao được? Vì một câu nói của hắn mà thật sự nàng đã theo Long Hiểu Ất đi học buôn bán, còn gây nên chuyện như vậy. Nàng thật biết nghe lời hắt. Khà khà!
- Thiếu chủ, phu nhân dặn người ánh xa những bông hoa đã có chủ ra một chút. Nếu không sau này, người lại phải hối hận. - Thiếu chủ vừa cười rất nguy hiểm, bồng bột.
- … - Mẹ ta chỉ nói những điều xấu là linh nghiệm thôi. Đúng là độc mồm độc miệng.
Bạch Phong Ninh thu lại ánh nhìn, ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, cầm chén à lên, hít một hơi thật sâu, nói:
- Hoa đã có chủ là chỉ người đã có gia thất. Bây giờ phu quân cô ấy đã bỏ cô ấy, chẳtg lẽ vẫn coi là có chủ sao?
- Thiếu chủ không thấy “chủ” cô ấy vừa dắt cô ấy đi sao? - Ý của phu nhân không chỉ là người đã có chồng mà còn chỉ những bông hoa thỏ đã có người chăm lo. Kể cả người đó có là con hổ bị Võ Tòng đánh, thì cũng không thể nói sở thích của Long đại đương gia không độc đáo, còn độc đáo hơn cả thiếu chủ cơ.
Bạch Phong Ninh cười, không đáp lại, chỉ nhấp một hớp à thơm. à thơm ong miệng nhưng bỗng hắn lại nhíu mày.
- Thiếu chủ sao thế ạ? Có người ám hại, ong à có độc ư?
- ...
- Thiếu chủ! - Bạch Vô Ưu hoảng hốt, vội rút cây âm bạc định thử độc.
Bạch Phong Ninh nuốt hớp à ong miệng, xua tay, bảo hắn không cần hoảng hốt:
- Không phải có độc, nhưng...
- Sao thế ạ?
- Bảo họ đổi bình à khác đi.
- Bình trà này có vấn đề ư? Fhiếu chủ!
- Chua rồi. - Hơi nhíu mày, hắn đặt chén à nhỏ xuống.
- Hả?
- Bình à này chua rồi, uống làm sao được?
- … - ong lòng thiếu chủ tự thêm vị chua cho à sao? Cái miệng độc địa của phu nhân không thể linh nghiệm như vậy chứ?
Ngày đầu Long Hiểu Ất đi, Long Tiểu Hoa cứ nằm trên giường
không chịu dậy.
Ngày thứ hai Long Hiểu Ất đi, Long