Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328174

Bình chọn: 10.00/10/817 lượt.

, chỉ thấy kẻ đó hài

lòng ăn thức ăn hắn gắp cho, ăn một cách ngon lành.

- Sau này cô phải nhớ, ở bàn tiệc rượu cần biết cách từ chối.

Không phải người khác bảo cô uống thì cô liền cầm chén lên uống cạn. - Hắn vừa

giáo huấn, vừa thu đũa về, cố gắng làm cho giọng của mình thật uy nghiêm.

- Người đó bảo tôi uống, tôi nói không biết uống mà.

- Có ta ở đó, cô cứ khăng khăng nói không biết uống là được

rồi. Một khi đã phá lệ, sau này cô nói cô không biết uống cũng không ai tin

nữa. Cô uống mấy chén mà say thì sẽ bị người ta lợi dụng. Đã hiểu chưa hả?

- Nhưng dù sao khi có huynh ở đó, tôi biết uống hay không

cũng chẳng có gì khác nhau. - Nàng vừa ăn vừa nói điều đương nhiên.

- … Thế nếu ta không có ở đó thì?

- Nếu huynh không ở đó thì tôi cũng không bị người ta lôi đi

đâu. - Nàng trả lời lấy lệ.

- Rốt cuộc cô có thể hiểu một chút không vậy? Đừng có chuyện

gì cũng chỉ biết dựa vào người khác.

Cạch! - Tiếng đập đũa làm tất cả mọi người đang ăn cơm im

lặng, nhìn chằm chằm về phía Long đại đương gia đang nổi giận. Hắn chau mày

nhìn thẳng về kẻ đang ngồi dưới hắn chờ chết.

- Ta không mong cô có thể lo được chuyện làm ăn, có tiền đồ

gì. Ta chỉ muốn cô chăm sóc tốt cho bản thân cũng khó thế sao?

Nàng bàng hoàng. Nàng không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại

nổi giận với mình. Đầu óc nàng mông lung bỗng bị đập mạnh một cái mới sực tỉnh

lại.

- Tự nhiên huynh to tiếng như thế làm gì chứ? Tôi không chăm

sóc tốt cho mình khi nào? Huynh không có nhà, tôi không biết làm cho mình vui

sao? Tôi chỉ thất bại là đã làm cho huynh mất mặt thôi. Tôi không giỏi như phu

nhân nhà người ta, không biết uống rượu, không biết mua vui, không biết đủ thứ.

Chính huynh lôi tôi đến đó cho mất mặt đấy chứ. Tôi có nhờ huynh uống rượu giúp

đâu. Huynh tự cầm chén lên uống cạn. Tôi uống say là chuyện của tôi. Huynh đưa

tôi về nhà là được rồi. Tôi đâu có tệ như huynh, uống say còn kéo người khác

gào lên gì đó: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng, ta phải đòi lại”.

Một tràng những câu nói không suy nghĩ bay ra từ miệng nàng.

Tiếng ồ vang lên bên tai khiến nàng cảm thấy nhức óc. Nàng chưa bao giờ ở tình

huống này. Nàng chỉ nghe thấy mấy tiếng buông đũa khiến mình sực tỉnh. Da đầu

giật giật, nàng ngẩng lên len lén nhìn hắn.

Long Hiểu Ất vẫn không nói gì, chỉ ngồi thất thần bên bàn ăn.

Mãi sau, hắn mới lặng lẽ dùng ngón tay thon dài của mình đẩy bát cơm vào sâu

bên trong. Dường như không muốn thấy nàng nữa, hắn quay đầu sang một bên, môi

mím chặt. Sau cùng hắn đẩy ghế tựa, đứng lên, quay lưng lại phía nàng, lạnh

lùng nói:

- Vậy cô cứ tiếp tục vui vẻ đi. Ta không làm phiền cô nữa.

Hắn vén rèm cửa phòng ăn bước ra ngoài không thèm để ý đến

mọi chuyện trong phòng ăn nữa, đi thẳng ra tiền đình, ngồi xuống bậc thềm, chống

cằm nhìn bầu trời đầy sao.

Hóa ra, hắn vẫn không cam lòng. Hắn thực sự tưởng mình đã

quên được cái cảm giác rối bời đó, yên tâm để cho nàng nương tựa. Dù hắn phải

dùng cả đến bàn tính và sổ sách, thứ mà hắn ghét nhất từ nhỏ đến lớn thì hắn

cũng chấp nhận. Sáng nay, khi Đinh nha đầu nói với hắn họ vừa động phòng, hắn

đã dự định như vậy. Thế nhưng hắn đã nói với nàng, hắn không cam lòng bị đuổi

ra khỏi hoàng thành như thế. Hắn muốn tìm người đó để đòi lại rất nhiều thứ.

Hắn không thể quên được, cũng không có cách nào quên được.

Rời xa hắn, nàng có thể thật sự thoải mái. Vậy thì hắn còn lý

do gì để ở đây chứ? Vậy thì hắn còn không yên tâm điều gì? Ở đây đã có Bạch

Phong Ninh? Nàng nói nàng không cần dựa vào hắn. Khế ước hồi đó cũng chỉ là hứa

với mẹ nàng sẽ chăm sóc nàng cho đến khi nàng có thể tự lập. Nếu như nàng không

cần đến hắn nữa thì hắn hoàn toàn có thể vui vẻ thảnh thơi bỏ đi bất cứ lúc

nào.

Kẻ đáng thương đã đánh bại Mẹ kế, đuổi hắn ra khỏi phòng ăn, một mình cô đơt ngồi ên bậc thềm ngắm sao, nhưng nàng hoàn toàn chẳng có chút hứng thú ăn uống, vì vậy nàng đành cố ăn cho no bụng. Sau những lời khuyên nhủ của Giả quản gia, Tiểu Đinh và Tiểu Bính, nàng bất đắc dĩ vén rèm, bước ra tiền đình. Nàng nhìn quanh, cuối cùng thì thấy ai đó đang tức giận ngồi ên bậc thềm.

Cái bóng của Long Hiểu Ất ong thật cô đơn!

Mặc dù hắn u sầu ngồi ên bậc thềm bằng đá nhưng tay vẫn giơ lên gọi gia đinh mang cho mình một ấm à. Hắn cầm chén à nhấp một hớp, thẫn thờ nhìn thảm cỏ được cắt thẳng tiếp ước mặt.

Nàng nhích từng bước, muốn lại gần hắn, nhưng thứ khí thế áp bức tỏa Pa ên người hắn đã ngăn bước chân nàng. Thực ra nàng cũng đang vô cùng tức giận. Tối qua khi uống say, lên xe ngựa, hắn cứ ôm lấy nàng nói hắn không cam lòng, sẽ có ngày hắn đòi lại, rồi lại quay sang nói nàng không bằng người khác. Trong lòng nàng đã khó chịu lắm rồi, hắn còn làm cho sự việc tồi tệ thêm như vậy.

Chẳng qua là uống rượu, chẳng qua là vui vẻ, có gì đátg tự hào chứ? Mỗi người đều có ý chí riêng. Nàng cũng thế. Không phải là hắn không biết. Bây giờ hắn tỏ vẻ coi Fhường nàng là ý gì chứ?

Nói gì mà muốn nàng phải hiểu chuyện một chút, đừng nên dựa dẫm vào hắn. Vậy sao hành động của hắn lại hoàn toàn ngược lại? Sao cứ


Old school Easter eggs.