
u phả ra xung quanh hắn. Hắn chưa bao
giờ say thế này, say đến mức lảo đảo, bồng bềnh, không biết bây giờ là đêm hay
ngày.
Nàng giơ tay ra định sờ lên trán hắn. Chần chừ một lát, nàng
vẫn quyết định kiểm tra xem hắn thế nào. Thường ngày, có giết chết nàng thì
nàng cũng không dám tùy tiện động chân động tay vào hắn.
- Huynh khó chịu lắm hả? Huynh buồn nôn không?
Thực ra, nếu có buồn nôn cũng không nôn ra được cái gì. Cả
một bàn thức ăn gần như không có ai động đến. Bây giờ chắc là bụng hắn đang bị
men rượu làm cho cồn cào.
Hắn lắc đầu, bặm môi vẻ khó chịu.
- Huynh có muốn nói chuyện không? Người ta nói những người
say đều thích nói linh tinh. Có cần tôi nói chuyện linh tinh với huynh không?
Hắn im lặng. Mãi sau hắn mới mở kẽ tay ra, qua khe hở ấy nhìn
nàng đang trông về phía hắn:
- Nói chuyện linh tinh gì?
- Tùy thôi. Huynh muốn nói gì thì tôi đều… có thể tiếp chuyện
huynh được.
- Tốt lắm! Vậy nói chuyện với ta nhé.
- Được thôi. Huynh muốn nói gì đều được mà.
- Nói về cuốn Cha làm xằng quá được không?
- Cái gì?
Nàng trừng mắt nhìn hắn thì bị hắn kéo vào lòng. Nàng còn
chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị hắn dùng môi bịt chặt. Một luồng hơi rượu từ
miệng hắn phả vào miệng nàng. Lưỡi nàng còn chưa kịp ngăn lại thì đã bị lưỡi
hắn quấn lấy. Nàng không còn sức lực để chống đỡ hơi rượu ngập tràn khắp miệng
mình.
Hắn từ buông môi nàng
ra, nhìn nàng đang quan sát hắn. Hắn có vẻ không hài lòng, cúi xuống nhẹ nhàng
hỏi:
- Sao muội không nói là kỳ lạ thật?
- Hả? Tôi… tôi… tôi có thấy hơi kỳ lạ. Tại… tại sao huynh lại
muốn…
- Muội không thích ta làm vậy với muội sao?
- Không… Ý tôi là… ồ…
Lại bị hôn một cái, nàng sắp bị hắn làm cho say rồi. Hắn
không thể cứ ngăn không cho người khác chuốc rượu nàng rồi bản thân lại đem hơi
rượu trong miệng mình đầu độc nàng như vậy chứ? Ối! Cái gì bò trên ngực nàng
thế này. Nàng cúi đầu tránh xa đôi môi hắn thì chỉ thấy tay hắn đang lần mò
trên ngực mình. Nàng kinh ngạc nhìn bàn tay tự nhiên như ở chốn không người,
bàn tay đó đang khiêu khích vuốt ve ngực nàng.
- Sao muội không nói là đừng chạm vào muội? - Tay hắn cử động
mạnh hơn, một lần nữa hắn không hài lòng về phản ứng của nàng.
- Tôi… tôi… À phải… phải rồi… Huynh đừng…
- Cả người muội là của ta, có chỗ nào ta không thể động đến
chứ?
- … Tôi… - Nàng thấy câu nói này rất quen…
- Suỵt! Đừng chống cự. Nếu không ta sẽ trói muội lại đấy. -
Tay hắn tiếp tục lần mò xuống eo nàng.
- … - Trời ơi! Rốt cuộc hắn đã nhớ được bao nhiêu câu thoại
có thể khiến nàng tan chảy như vậy chứ?
- Đừng làm hạnh đỏ vượt tường nữa. Ở lại bên ta được không? -
Môi hắn chờn vờn trên cổ nàng.
- Hả? Câu này không có trong cuốn tiểu thuyết đó? - Nàng
ngẩng lên nhìn hắn nhưng chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm mà nàng không bao giờ chạm
tới đáy được.
- Muội nói được đi.
- Nhưng mà… - Nàng cúi đầu xuống… Nếu trước đó đều là những
câu nói bừa thì câu này tính là gì…
- Không cho phép nói nhưng, nói được đi. - Hắn nâng cằm nàng
lên, nhìn nàng, liên tiếp ép nàng bơi lội trong đôi mắt sâu thẳm của mình,
không cho nàng dễ dàng vào bờ. Dường như trong nháy mắt, hắn có thể nhấn chìm
nàng vậy.
- … Được…
- Ngoan lắm!
Sau lời khen, miệng nàng lại bị bịt chặt lần nữa. Đôi môi
nàng bị tách ra, cả người đờ đẫn trong lòng hắn. Hóa ra nam nhân uống say sẽ
biến thành cầm thú là sự thật. Nếu không thì sao hắn lại dùng những câu thoạt
trong cuốn tiểu thuyết Cha làm xằng quá để trêu chọc nàng? Lẽ
nào hắn không biết nàng rất thích cuốn sách đó sao? Hắn mê hoặc nàng như vậy,
nàng sẽ không kiềm chế được, nàng sẽ như kẻ phát điên chạy đi mua cuốn Cha,
người ta muốn, rồi cũng bất cẩn nhét vào thư phòng của hắn, rồi lại
đợi hắn say.
Làm sao đây? Nàng càng lúc càng nhơ nhuốc! Nàng biết cả cách
quyến rũ Mẹ kế. Loạn luân với… Mẹ kế sao? Cứu với! Oa oa oa oa!
Bình minh chiếu vào, chim hót trên cành.
Cửa sổ phòng Long đại đương gia không đóng chặt, ánh nắng
luồn qua khe cửa chiếu vào phòng, được đà chiếu lên lượt chăn mỏng trên trước
giường nhỏ mềm mại. Thân hình trong tấm áo choàng đen hơi động đậy, lấy tay che
ánh mặt trời chiếu vào mắt, đầu gối trái chạm phải thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm.
Long Hiểu Ất chau mày, đưa tay lần tới thứ phát ra hơi ấm bên
cạnh mình, thấy thứ đó tròn vo như một cái bánh bao nhân thịt, liền dùng sức
đẩy nó ra. Một động tác đơn giản nhưng lại khiến đầu hắn đau nhói. Hắn thở dài,
chống tay ngồi dậy. Cổ họng đắng ngắt khiến hắn phát ra một tiếng hắng khó
chịu.
- Hu hu… Huynh tha cho tôi đi. Tôi không chịu nổi nữa. Để cho
tôi ngủ… để cho tôi ngủ…
Giọng nói mơ nhỏ dần vang lên từ bên cạnh hắn. Dường như nó
đã tố cáo việc cầm thú bất nhân hắn đã làm tối qua, hại nàng không có cả thời
gian để ngủ mà chỉ có thể khốn khổ chịu bị hắn làm này làm nọ. Hắn mở to đôi
mắt nhìn thứ đang chình ình trên giường, rùng mình, suýt nữa thì giơ chân đạp
nàng xuống đất.
- Long Tiểu Hoa, cô làm gì ở đây?
Cảnh tượng trước mắt thật tàn khốc, rất không trong sáng. Áo
thì xộc xệch, váy thì vén cao, dây yếm thì tuột,