
dây thừng chằng ngang ngực.
Long Tiểu Hoa lần đầu thể hiện vẻ nữ tính của mình đang ngủ trên giường hắn.
Không…nói chính xác là nàng bị trói trên giường hắn. Hai tay bị buộc vào cái
cột đầu giường, cánh tay của nàng che đầu đang ngủ, dường như là sự phản đối không
lời trong gian phòng này.
Nàng nhìn thấy người bên cạnh động đậy, cố gắng tỉnh táo lại
nhưng hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, môi run run:
- Nữ nhi có tứ đức… Một là công, hai là dung, ba là ngôn, bốn
là… Hu hu, cho tôi ngủ…
- Bốn là hạnh! Cái gì gọi là “cho tôi ngủ” chứ?
Hắn ngồi dậy nhưng không quên chỉnh lại câu nói cho nàng.
- Hu hu! Cho tôi ngủ một lát được không? Tỉnh dậy rồi tôi lại
tiếp tục cùng huynh làm xằng, làm xằng… làm xằng… - Đầu nàng nghiêng nghiêng,
nước miếng chảy ra.
- … - Lẽ nào tối qua, hắn thực sự học theo cuốn tiểu thuyết
dâm đãng đó và làm xằng với nàng: - Không được ngủ. Cô nói tối qua, ta…
Cảnh tượng trước mắt đã rõ. Hóa ra hắn đã uống rượu, phóng
túng làm xằng như trong cuốn tiểu thuyết đồi bại kia ư?
- Hu hu! Con mệt lắm! Cha tha cho con đi… tha cho con đi…
Hắn mím môi không nói gì mà cởi trói cho nàng trước đã. Hắn
nhìn sợi dây thừng trói nàng. Sợi dây thừng vừa được gỡ ra thì cả người nàng đổ
ụp xuống, gục lên gối và chìm vào giấc mộng.
- Ai cho cô gọi ta là cha. - Cách xưng hô vớ vẩn đó thật là
không ra sao cả.
- Hôm qua, huynh nói không gọi huynh là cha thì huynh sẽ trói
tôi lại… - Câu trả lời ấm ức tố cáo hắn. Tối qua, hắn đã làm chuyện đó theo
cuốn sách kia. Hắn còn túm lấy nàng, trói nàng vào đầu giường để giày vò.
- … - Hắn đã nói những câu như vậy ư? Tất cả là tại cuốn tiểu
thuyết chết tiệt đó: - Sau khi ta trói cô thì sao…
Thật ghê tởm. Tự biến mình thành cầm thú thì cũng thôi. Hắn
lại còn không có chút ấn tượng nào nữa chứ. Hắn chỉ nhớ chiếc xe ngựa lắc lư
khiến hắn đau đầu, rồi hắn nhắm mắt ngủ suốt chặng đường về đến Long phủ. Hắn
xuống xe ngựa như thế nào? Hắn vào phủ như thế nào? Hắn lên giường như thế nào?
Hắn trói nàng như thế nào? Hắn chẳng còn một chút ấn tượng nào cả.
- Trói tôi xong ư? Hu hu! Huynh cư xử với tôi thật quái dị…
tôi…
- Này! Ai cho cô ngủ lúc này? Long Tiểu Hoa, cô tỉnh dậy cho
ta. Dậy đi.
- Huynh cư xử với tôi kỳ cục thế nào cũng được nhưng huynh
phải cho tôi ngủ chứ?
- Rốt cuộc ta đã làm gì với cô?
- Huynh muốn tôi thế này thế nọ, thế nọ thế này… Hu hu!...
Tiểu Giáp, Tiểu Đinh đều đứng ngoài trông thấy hết. Huynh còn muốn thế kia…
Tôi… Tôi… Tôi hận huynh… - Tố cáo xong, nàng ngủ tiếp.
- …
Long Hiểu Ất chau mày cúi đầu nhìn tấm áo choàng trên mình
đang phanh ra, những lọn tóc rối bời xõa xuống ngực. Hắn nhìn sao Long Tiểu Hoa
đã ngủ, xuống giường đi giày, bước nhanh ra mở cửa, vì thực sự hắn không thể
nhẫn nại thêm được nữa…
- Rốt cuộc tối qua ta đã làm gì?
Tiểu Đinh đang bê chậu nước nóng định vào phòng hầu hạ hai
chủ nhân, vừa ngẩng đầu lên thì thấy vầng ngực của đương gia, làn da mịn màng
lộ ra trong không khí buổi sáng phủ lấp tầm mắt của cô. Cô lắp bắp nói:
- Tối qua, đương gia đã cùng tiểu thư động phòng.
- … - Hắn bám chặt vào chốt cửa, cắn răng, phát ra tiếng hứ
lạnh lùng khó hiểu.
- Đương gia buồn vì sự trinh trắng bị hủy hoại hay vui mừng
vậy?
- … - Liếc nhìn nha đầu trước mặt, môi hắn mím chặt, nghiêng
người cho cô bước vào phòng hầu hạ kẻ đang ở trên giường. - Đun thêm nước nóng
đi. E là cô ấy muốn tắm đấy.
- Giả quản gia đã sai người đun nước nóng rồi ạ. Tiểu thư vất
vả cả đêm, chắc giờ mệt lắm rồi. Đương gia lại nhất quyết không chịu tha cho
tiểu thư. Tiểu thư đã khóc suốt cả đêm, nước mắt nước mũi lã chã. Thật là đáng
thương! - Chuyện động phòng hoa chúc khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
Dường như nó chẳng hề hạnh phúc như trong tiểu thuyết viết.
- … Sau này, ta sẽ nhẹ nhàng hơn. - Lần đầu không thoải mái
mà. Nữ nhi đều như vậy. Có gì phải khóc đâu chứ? Đúng là chưa từng làm chuyện
đó bao giờ.
- Hả? Vẫn còn lần sau ạ? Nhưng tiểu thư nói, thà chết cũng
không cùng đương gia động phòng nữa.
- … Ta nói còn là còn. Cái nhà này đến lượt cô nói từ bao giờ
thế?
- Vâng… - Đương gia nổi giận rồi. Tốt nhất là đừng chọc giận
đương gia. Bê nước vào cho tiểu thư lau mặt đã. Tiểu thư khóc thật đáng thương
nhưng đương gia làm vậy thì ai dám vào phòng cứu tiểu thư chứ?
- Tiểu thư, lần sau tiểu thư học thuộc cuốn Điều răn nhi
nữ thì khi động phòng sẽ không khổ sở như vậy nữa. - Tiểu Đinh vừa lau
mặt cho Long Tiểu Hoa vừa nói.
- Chuyện này thì liên quan gì đến cuốn sách ấy chứ? - Long
Hiểu Ất chau mày.
- Hả? Đương gia quên tối qua đương gia uống say về đến cổng
phủ. Đương gia bước từ trên xe ngựa xuống, đứng còn chưa vững thì đã kéo tiểu
thư vào nói: “Chúng ta đi động phòng rồi làm xằng!”. Sau đó, đương gia kéo tiểu
thư về phòng mình, trói tiểu thư vào đầu giường, bắt tiểu thư đọc thuộc
cuốn Điều răn nhi nữ suốt cả đêm. Đương gia không nhớ sao?
- …
- Đương gia! - Thái độ thất vọng này là ý gì? Đương gia vẫn
chưa hài lòng về cách động phòng tàn bạo của mình sao? Cô rất ít khi nghe nói
lúc độn