
g phòng, tân lang có thể khiến cho nương tử của mình khóc không thành
tiếng như vậy.
- Cô nói, ta trói cô ấy vào đầu giường chỉ để ép cô ấy học
thuộc cuốn Điều răn nhi nữ suốt cả đêm sao? Như vậy gọi là làm
xằng gì chứ?
- Đúng… Đúng thế ạ… - Giả quản gia nghe thấy tiếng động phòng
đó đã quá kích động mà ngất đi mà. Nhưng sau khi đương gia động phòng xong thì
đương gia cũng ngủ thiếp đi luôn. Sáng sớm nay mới bình tĩnh trở lại đấy ạ.
- …
Chuyện học thuộc cuốn Điều răn nhi nữ quả
thực rất quan trọng, cần phải bắt nàng hiểu hạnh đỏ vượt tường, một vợ hai
chồng là chuyện trời đất không tha, nhưng khi nào làm chẳng được, tại sao hắn
lại muốn… Hắn hiểu ra rằng quả là hắn đã không làm xằng! Chết tiệt! Nàng còn
gọi hắn là cha làm gì? Quan hệ trong sạch, thêm cách xưng hô đó làm gì chứ?
Long Tiểu Hoa đang gặp ác mộng.
Nàng nằm trên giường của Long Hiểu Ất, ôm gối của hắn, đắp
chăn của hắn, ngửi thấy mùi của hắn. Đầu óc nàng tự nhiên xuất hiện ác mộng.
Cảnh tượng bi thảm đêm qua lặp đi lặp lại hàng trăm, hàng trăm lần.
Hắn lảo đảo từ trên xe ngựa nhảy xuống, giữ chặt lấy eo nàng,
kéo nàng về phía phòng hắn, hoàn toàn bất chấp con mắt kinh ngạc của mọi người.
Hắn đẩy nàng lên giường, rồi lại ép nàng xuống và ra một mệnh lệnh độc ác:
- Gọi cha đi.
- Sao tôi phải gọi huynh là cha! Cách xưng hô này khiêu khích
lắm! - Trong đầu óc chứa đầy nội dung tiểu thuyết đồi bại của nàng, cách xưng
hô này thật sự rất kích động.
- Không gọi ư? - Hắn chau mày, nhếch mép tỏ ý không hài lòng,
đưa tay xuống.
- Sao huynh lại cởi dây lưng của tôi? Huynh định cởi váy tôi
ư? Á á á á!
- Gọi cha đi.
- Huynh là đồ biến thái. Hu hu! Tiểu Giáp, Tiểu Đinh, cứu ta
với.
- Muội kêu đi. Dù muội có kêu rách cổ họng thì cũng không có
ai đến cứu muội đâu. - Ánh mắt u tối của hắn nở nụ cười gian tà.
- … - Thật sự là một câu nói khiến người ta tan chảy. Nàng
thề, sau khi hắn tỉnh rượu, chắc chắn hắn sẽ không nhớ hắn đã làm chuyện súc
sinh gì, tuyệt đối cũng sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm gì với nàng: - Huynh
trói tôi lại làm gì? Huynh muốn làm gì?
- Muội nói xem ta sẽ làm gì? Hử?
Mẹ kế cười, dường như sắp làm cho Long Tiểu Hoa sợ phát
khiếp. Hai tay nàng bị trói, quỳ ở đầu giường, nhìn hắn ngồi trên giường, cởi đồ
để lộ ra cả khuôn ngực lớn. Đầu gối trái khuỵu xuống, hắn giơ tay phải ôm lấy
đầu đau đớn, tóc tai hắn bị những ngón tay luồn qua làm rối tung.
Sau đó, hắn dùng đôi môi mỏng hấp dẫn nói với nàng:
- Đọc thuộc cuốn Điều răn nhi nữ!
- Huynh nói gì?
- Đọc sai một câu sẽ bị xé một thứ đồ trên người.
- Cái gì? - Đây là trò chơi dâm loạn của quốc gia nào vậy?
Sao quy tắc của trò chơi lại táo bạo như thế?
- Không thuộc nổi cuốn Điều răn nhi nữ thì
muội cần trong trắng làm gì? Bị người khác hủy hoại thì thà để ta hủy hoại còn
hơn.
- … Huynh nói động phòng không phải là… - Động phòng làm
xằng.
- Mau đọc đi. - Hắn giơ tay chuẩn bị xé đồ của ai đó.
- Hu hu!... Một là công… hai là dung… ba là…
- Cẩn thận đấy. - Hắn chau mày.
- Xé! - Chiếc áo voan bị xé…
- Hu hu, oa oa!
- Đọc tiếp đi.
- Vậy vậy… bốn là hạnh, năm chuyên tâm, sáu phục tùng, thúc
tẩu loạn luân… À không không không, không phải thúc tẩu loạn luân, không phải,
không phải… Đó là tôi buột miệng…
- … - Hắn lim dim mắt. Trong đầu nàng quả là ngoài chuyện
loạn luân dâm dục thì chẳng có gì mà. Trừng phạt nàng!
- Xé! - Vạt áo trước tung ra, để lộ chiếc dây yếm…
- Hu…
Thế nên mới nói, một người đàn bà đừng dễ dàng bơi trong đôi
mắt của một người đàn ông. Không thể lên bờ nổi. Dù ánh mắt đó có mê hoặc chừng
nào, sẩu thẳm chừng nào, lôi cuốn chừng nào thì kết quả cuối cùng vẫn là chết
đuối, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Hơn nữa, bất cứ lúc nào
hắn cũng có thể biến thành kẻ súc sinh, hủy hoại sự trong trắng mà không hề đem
đến một chút khoái cảm nào.
Người ta nói rồi, chỉ cần nam nữ lên giường với nhau thì lập
tức quan hệ sẽ không còn bình thường. Cho dù không làm chuyện gì thì trong lòng
cũng sẽ có cái gì đó.
Câu này không chính xác, hoàn toàn không chính xác. Ít nhất
thì nó hoàn toàn không chính xác với hai chủ nhân thần kinh chậm chạp nhà họ
Long.
Sau một đêm phong lưu, Long Tiểu Hoa buộc lại tóc đi vào
phòng ăn chuẩn bị ăn cơm. Nàng đã ngủ từ sáng tinh mở đến chập tối trong phòng
của Mẹ kế. Cuối cùng, nàng cũng bù lại được trận mất ngủ đêm qua. Còn Long đại
đương gia ở trong thư phòng từ sáng sớm, không ra ngoài dù chỉ nửa bước. Không
biết đây có thể coi là đóng cửa suy ngẫm không? Nhưng đến giờ ăn tối thì hắn
xuất hiện ở bàn ăn, thản nhiên như trong lòng chẳng hề có chút hối hận gì.
Chiếc ghế nhỏ vẫn được chuẩn bị cho người vợ cũ, đặt bên cạnh
hắn. Long Tiểu Hoa cũng hoàn toàn không hàm hồ, nàng hiểu rõ chỗ ngồi của mình
là trên chiếc ghế đó. Nàng bưng bát cầm đũa, lẩm bẩm:
- Tôi muốn ăn thịt.
- …
Long Hiểu Ất nhìn khuôn mặt đang hướng lên đó, dường như vẫn
chưa tỉnh ngủ, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ đợi. Có thứ gì đó mềm mại chạm vào tim hắn,
đợi hắn sực tỉnh lại thì cơ thể đã hành động trước một bước