
thế, lập tức cho ra kết luận: cô tuyệt đối không thể đưa y phục vào nhanh như vậy!
Trong lòng chậc chậc than, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bấm chức năng chụp hình rồi ngẩng đầu: hả, người đâu?
Giờ phút này trong gương chiếu ra, là phòng tắm rỗng tuếch, Hồ Nhất Hạ đang chuẩn bị chăm chú tìm kiếm ——
"Đẹp mắt không?" Thanh âm luôn luôn bình tĩnh của người khác truyền đến.
Hồ đồng chí đã quen bị hù dọa quyết định hăm hở phản
kích, dùng nửa giây tiêu hóa hết kinh ngạc, sau đó tràn ngập tiếc nuối than
thở: "Chân ngắn eo thô cả người đầy cơ bắp, tinh tinh trong vườn thú còn
đẹp hơn."
Trong cửa nháy mắt an tĩnh. Không biết từ chỗ nào đột
nhiên bay tới một cỗ khí lạnh lẽo, Hồ Nhất Hạ không khỏi rùng mình một cái,
đang lúc này, cửa mở ra.
Chiêm Diệc Dương không nói tiếng nào trên cao nhìn
xuống cô. Hồ Nhất Hạ anh dũng nghênh nhìn, yên lặng động viên cho mình: ánh mắt
của anh không giết tôi chết được.
Hồ Nhất Hạ đang đấu với nhãn lực mạnh mẽ của ai đó,
thì bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến động tĩnh, sau tiếng cửa mở chính
là tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỹ nhân nửa lõa ở phía trước, không rõ
bước chân nhân sĩ ở phía sau, Hồ Nhất Hạ cũng không biết làm sao, nhìn nhìn
Chiêm Diệc Dương, thần sắc anh căng thẳng, không nói hai lời đã lôi cô vào
phòng ngủ.
Hồ Nhất Hạ bị anh giấu ở phía sau cửa, cô không có
cách nào nhìn lén trạng huống bên ngoài, chỉ nghe thanh âm phụ tá hành chánh
vang lên: "Tôi thấy túi hành lý này ở trước cửa, hình như là của Hồ trợ
Cảm giác được tiền bối luôn ghi nhớ thật tốt,Hồ đồng
chí vừa muốn thò đầu ra, liền bị Người họ Chiêm ấn về, phụ tá hành chánh vẫn
chưa nói xong, Chiêm Diệc Dương đã nhô người ra nhận túi hành lý, phanh một
tiếng đóng cửa lại.
Hồ đồng chí không chịu phối hợp, muốn kéo cửa đi ra,
đảo mắt liền bị người khác xách cổ áo, ôm trở lại như xách con gà.
"Làm gì lén lút? Chúng ta không có làm chuyện gì
không cho người biết."
"Sớm muộn sẽ làm."
⊙﹏⊙
Khiếp sợ lúc này, Hồ Nhất Hạ không thể tiêu hóa.
"Anh anh anh, anh có ý gì?"
Anh im lặng không lên tiếng, bỗng dưng đưa tay chống
đỡ vách tường sau lưng Hồ Nhất Hạ, cúi đầu, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào
trên chóp mũi Hồ Nhất Hạ: "Em cứ nói đi?"
Hồ Nhất Hạ vội vàng nghiêng đầu, hô hấp của anh càng
ngày càng gần, phun vào lớp da bên gáy Hồ Nhất Hạ, nhắc nhở cô, người đàn ông
này đang cúi người nhìn mình.
"Anh, anh đừng làm loạn, tôi, tôi sẽ la
lên!"
Bình thường ác bá trong phim truyền hình trả lời thế
nào? —— Hồ Nhất Hạ lại còn có tinh lực phân thần nghĩ điều này —— kêu rách cổ
họng cũng không người đến cứu em?
Nhưng cô đợi nửa ngày, lại không đợi được gì cả, lúc
này mới hậu tri hậu giác len lén hí mắt: Hở? Người này sao lại biến lần nữa?
Vừa lúc này bên tai vang lên tiếng kéo khóa túi hành
lý, Hồ Nhất Hạ theo tiếng nhìn, rốt cuộc tìm được người xuất quỷ nhập thần nào
đó. Anh đang đứng ở bên giường, đưa lưng về phía cô thay y phục.
Tốc độ thay quần áo của ai kia có phải quá thần tốc
hay không? Mới một lát, quần dài cũng đã thay xong, đang mặc áo sơ mi.
Hồ Nhất Hạ vẫn biết phải che mắt giả vờ giả vịt, nhưng
cô không chịu được sự hấp dẫn từ dáng người ma quỷ của anh, mới vừa lặng lẽ mở
ra khe hở chuẩn bị nhìnmột cái cuối cùng, nhưng, lại bị người họ Chiêm bắt tại
chỗ.
Lúc này anh ngược lại không có nói gì trêu chọc cô,
không chút để ý thắt cà vạt, liếc mắt nhìn đồng hồ để bàn ở góc tường:
"Tôi về tiệc rượu xử lý ít việc, chờ chúng tôi đi hết cô hãy ra."
Anh ta đã dám bế cô đi giữa hội nghị quản lý, sao hiện
tại lo lắng bị phụ tá hành chánh nhìn thấy bọn họ ở chung một phòng? Hồ Nhất Hạ
không nghĩ ra, anh cũng không đợi cô phản ứng, nắm áo khoác tây trang lên muốn
đi mở cửa.
"Cứ làm như Kim Ốc Tàng Kiều (nhà vàng cất người
đẹp)."
Cô cúi đầu tự lẩm bẩm, tiếng nói vừa dứt liền thấy anh
dừng lại bước chân.
"Kim Ốc Tàng Kiều?"
Thanh âm đột nhiên vang lên của anh làm Hồ Nhất Hạ sợ
tới mức không dám ra tiếng nữa, lời kế tiếp của anh, càng làm cô hoàn toàn hóa
đá: "Vậy em có nguyện ý hay không?"
Có ý gì? Cho đến khi anh rời đi phòng ngủ, đầu óc Hồ
Nhất Hạ còn chưa có quẹo qua ngõ rẽ.
Cái này chẳng lẽ chính là —— thổ —— lộ trong truyền
thuyết
Hay là anh ta có kế hoạch nuôi dưỡng tình nhân? Hồ
Nhất Hạ càng nghĩ đầu càng lớn, một loại dự cảm mãnh liệt bao phủ cô: sau 6
ngày, mình rất có thể sẽ khó bảo toàn mạng nhỏ.
Cho đến khi cô về nhà lấy hành lý của mình, rồi sau đó
cô ngồi lên khoang sang trọng trên máy bay, loại cảm giác cổ quái này vẫn đi
theo cô, cho tới khi lòng hiếu kỳ tràn khắp cô, nghe phụ tá hành chánh tán gẫu
chuyện trong tiệc rượu, cô cũng không có hăng hái.
"Người khách đầu cơ đó trách quyết sách làm ăn của
công ty chúng ta hại hắn táng gia bại sản, nhìn trúng Phó tổng liền tạt rượu. .
. . Tiểu Hồ? Tiểu Hồ?"
"A a tôi đang nghe mà, tiếp tục, tiếp tục."
Hồ Nhất Hạ bóp huyệt Thái Dương của mình, tránh cho mình mất hồn.
"Nói cũng kỳ quái, Phó tổng lại dặn bảo vệ đừng
làm khó dễ người điên kia, cũng không báo cảnh sát, đã thả hắn đ