Khách Quan, Không Thể Được

Khách Quan, Không Thể Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323225

Bình chọn: 7.00/10/322 lượt.

i rồi."

Hậu quả Đắc tội người họ Chiêm nên rất nghiêm trọng

chứ? Thật là chuyện lạ! Vừa nghe vậy, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc đã có hăng hái,

"Tại sao có thể như vậy?"

"Nghe nói khi Phó tổng vẫn còn nhậm chức ở Wall

Street bởi vì quyết sách quá gấp bị người ta trả thù, kết quả. . . . . ."

"Kết quả cái gì?" Người mà cô quen biết sao

luôn thích làm người khác hồi hộp?

"Kết quả làm hại bạn anh ấy. . . ."

Người họ Chiêm lại từ phòng vệ sinh trở về vào lúc mấy

chốt này. Kịch hay nghe được một nửa lại không có đoạn sau, trong lòng Hồ Nhất

Hạ bị nhột như có kiến bò, chuyện mạng nhỏ có khó bảo toàn hay không đã sớm vứt

ra chín tầng mây, cả hành trình đều cầu nguyện người họ Chiêm lại đi nhà vệ

sinh nữa.

Đáng tiếc, người họ Chiêm lại ngồi lỳ không đi nữa,

phụ tá hành chánh lại tiếp tục giúp đỡ xử lý công vụ, để lại mình Hồ đồng chí

nhột nhạt khó nhịn trong lòng.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến sân bay,

nhân viên tiếp đãi đợi đã lâu, một đoàn người liền đi đến khách sạn ngủ lại.

Mắt thấy đã rạng sáng, những người khác không phải còn

buồn ngủ thìchính là vẻ mặt mệt mỏi, Hồ Nhất Hạ tuy thần thái sáng láng, nhưng

cô lại không có cơ hội ở riêng với phụ tá hành chánh, đã bị người ta nhét vào

phòng cô.

Hồ đồng chí lúc nào cũng nhớ đến lời phụ tá hành chánh

nói, xuống máy bay ngay cả điện thoại cũng quên mở, một thân một mình đợi trong

phòng, lúc này mới nhớ lại điện thoại di động còn đang tắt.

Vừa mở máy thì có tin nhắn điên cuồng công kích đến.

Tất cả đều là Lãnh Tĩnh gửi:

Chị qua một ải rồi, ra ngoài ăn khuya mừng đi.

Chết ở đâu rồi? Còn chưa có về nhà?

Tờ giấy cậu dán ở cửa tủ lạnh viết chữ như gà bới, quỷ

cũng không nhận rõ cậu viết cái gì.

Mau mở máy!

Hồ Nhất Hạ liên tục không ngừng dùng điện thoại riêng

trong phòng gọi lại. Nghe cô nói đang ở nước ngoài, Lãnh Tĩnh cũng tuyệt không

kinh ngạc: "Cậu còn biết dùng điện thoại riêng có thể tiết kiệm phí điện

thoại quốc tế, đại tiểu thư, có tiến bộ a!"

Hồ Nhất Hạ không làm trễ nãi, kể hết chuyện xảy ra hôm

nay cho Lãnh Tĩnh nghe. Lãnh Tĩnh nghe mà sửng sốt, rốt cuộc mất đi tỉnh táo,

liên tiếp thét chói tai: "Hứa Phương Chu? Trời!

"Đợi đã nào! Lời kia của Chiêm biến thái là có ý

gì?"

Lãnh Tĩnh nhanh chóng thay cô chấn chỉnh suy nghĩ:

"Không phải có tổ chức nước ngoài khai thác tuyển dụng họ Hứa và cô nàng

Lâm Nặc Á kia sao, cậu có hỏi anh ta vì sao không ra nước ngoài không?"

Về Hứa Phương Chu, Hồ Nhất Hạ luôn ấp úng

không có đáp án, cuối cùng mới nghiêm mặt cãi lại cho mình:

"Mình vừa nhìn thấy anh ấy liền muốn tránh, nào dám nói chuyện với anh

ấy?"

Lãnh Tĩnh hoàn toàn bại bởi Hồ đồng chí, bất đắc dĩ

chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Vậy còn Chiêm biến thái? Anh ta chuẩn bị

ăn cậu rồi bỏ rơi, hay đang chuẩn bị đánh lâu dài?"

"Việc này. . . . Mình cũng vậy không rõ

lắm."

"Trời!" Hồ Nhất Hạ cơ hồ có thể đoán được bộ

dạng Lãnh cô cô vỗ trán than thở, "Sao Chiêm biến thái có thể coi trọng

một con côn trùng trong cỏ?"

Gặp phải Hồ đồng chí khinh bỉ mím môi không lên tiếng,

Lãnh Tĩnh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là qua loa ném ra kết luận:

"Hứa Phương Chu thì cậu đừng bận tâm, hai người ai cũng không thua thiệt

ai, không cần trốn anh ta. Về phần cấp trên của cậu. . . . Cái mạng nhỏ của cậu

thì vẫn có thể bảo vệ, nhưng lớp mô trên người cậu có giữ được không, vậy thì

rất khó nói rồi."

Kết luận của Lãnh Tĩnh làm Hồ đồng chí vô cùng kinh

hãi, Lãnh Tĩnh lại trước sau như một sát phạt quyết đoán: "Chớ nghĩ lung

tung, ngủ một giấc ngon đi, cúp đây. A đúng rồi, nhớ tùy thời báo cáo chiến

huống với mình."

Hồ Nhất Hạ còn chưa có phản ứng kịp, Lãnh Tĩnh đã cúp

điện thoại. Chỉ còn dư lại cô, vừa nghe âm tút vừa lặp lại hai chữ: chiến

huống?

Cúp điện thoại, xem thời gian, Hồ Nhất Hạ tính toán

tối thiểu có thể ngủ 6, 7 tiếng. Đáng tiếc mùa thu của cô hoàn toàn không hợp

với khí hậu nhiệt đới chỗ này, mặc dù từ suốt đường từ sân bay về khách sạn đều

ở trong xe mở máy lạnh, nhưng vẫn chảy đầy mồ hôi.

Cả người nhơ nhớp khó ngủ, Hồ Nhất Hạ quyết định tắm

rồi ngủ.

Nào ngờ vừa vào phòng tắm, cô nhất thời không còn buồn

ngủ.

Bồn tắm đối diện cảnh biển vô địch ngoài cửa sổ, bên

cạnh bồn tắm lớn còn có rượu đỏ và điểm tâm nhỏ tinh xảo mà người phục vụ tỉ mỉ

bố trí. Hồ đồng chí rất lâu chưa từng xa xỉ bóp cổ tay quyết định, không ngủ!

Tắm!

Vừa có cảnh đẹp vừa có bồn tắm xoa bóp, mấu chốt là

lại có rượu. Cô uống rượu đỏ cũng không dễ say, nghĩ như thế, nào chỉ là thoải

mái thôi? Hồ Nhất Hạ nằm ngửa tay chân ở trong bồn tăm thơm phúc, cảm thấy thế

giới quá tốt đẹp, dần dần mệt mỏi nhắm mắt.

Đáng tiếc thế giới trong mộng, không hề đẹp.

Có người nắm cằm cô không thả, vừa lạnh vừa đau:

"Tiểu Hồ Ly. . . . . ."

Không biết là nước hay là chất lỏng gì khác khuấy động

tiếng vang, thân thể không chỉ đau, còn mơ hồ phát trướng, có tay ai đó nhanh

chóng lướt qua bả vai của cô, nâng lưng của cô lên, hơn nữa còn là, tay của đàn

ông! Hồ Nhất Hạ ngẩn ra.

Giấc mộng này quá kinh khủng, xúc cảm tay của người

đàn ông kia


Old school Easter eggs.