
ớc Tết âm lịch, tôi sẽ toàn lực phối hợp em
theo đuổi Hứa Phương Chu, em có hai tháng, nếu như em thất bại, buông tha anh
ta, kết hôn với tôi."
". . . . . ."
"Có dám hay không?"
***
Sinh nhật êm đẹp, vốn nên có tâm tình tốt nhưng lại bị
đám người này phá hủy, Hồ đồng chí rất buồn bực.
Người họ Chiêm bí mật huyên náo mạnh mẽ với cô, trên
công việc lại luôn dẫn cô theo vào chỗ chết, Hồ đồng chí thật buồn bực.
Buổi tối vốn muốn làm thêm giờ, hoặc là cùng một đám
bạn yêu nữ qua đêm Giáng sinh, tóm lại không phải bận chết chính là chơi chết,
nhưng trên thực tế vừa tan ca đã bị người họ Chiêm cho xe đón đi, Hồ đồng chí
thật rất buồn bực.
Hai người mẹ đặt một bàn tiệcý đẹp là mừng sinh nhật
cho cô, tụ tập cùng một chỗ lại chỉ chú ý thương thảo chuyện lớn hôn nhân của
con cái. Người họ Chiêm nói có chuyện, ném cô ở nơi này xong liền đi, Hồ đồng
chí buồn bực tột đỉnh.
Đều nói ba người phụ nữ một sân khấu, nhưng Hồ Nhất Hạ
nhìn khác hai vị trò chuyện vui mừng, tựa như đang xem một vở tuồng, không hề
chân thật.
Chu nữ sĩ đã hẹn nhà thiết kế, sau bữa cơm chiều liền
đi xem áo cưới, hiệu suất xử lý chuyện kinh khủng làm Hồ Nhất Hạ không khỏi
liên tưởng đến một người khác, trong lòng yên lặng lẩm bẩm, rốt cuộc phát hiện
chỗ giống nhau giữa mẹ và con trai.
Cô đoán tiếp tục như vậy nữa thì tết Nguyên Đán là
mình kết hôn rồi, cực kỳ kinh hãi. Mượn ký do trốn vào phòng rửa tay, muốn tìm
người tiếp ứng lại không tìm được, quỷ thần xui khiến lại điện thoại đến chỗ
người họ Chiêm.
Thời gian này người khác nên loay hoay chân không chạm
đất mới phải, nhưng điện thoại cá nhân của anh lại không bị chuyển vào hộp thư.
Hồ Nhất Hạ nhất thời không biết nên dùng loại giọng
nói nào chất vấn anh tại sao có thể để một mình mình đối mặt sự công kích oanh
tạc của hai người lớn, đang chần chờ, anh đã vượt lên mở miệng trước: "Suy
nghĩ kỹ?"
"Hả?"
"Khoản giao dịch đó."
Trong nháy mắt, Hồ Nhất Hạ lại có kích động nhét mình
vào bồn cầu cuốn đi, nhưng suy đi nghĩ lại, sóng mắt chuyển một cái, chân mày
đang nhíu giãn ra: "Ăn cơm tối xong thì tôi sẽ bị buộc đi xem áo cưới, để
tỏ thành ý hợp tác, anh không cảm thấy nên giúp đỡ tôi thoát thân sao?"
Thanh âm của anh thật như thuyền di chuyển trên nước,
thủy chung không có một chút gợn sóng: "Không thành vấn đề, sau 5 phút em
hãy ra khỏi
Hồ Nhất Hạ sửng sốt, anh đã cúp điện thoại.
Được rồi, Hồ Nhất Hạ không thể không thừa nhận người
khác có thiên lý nhãn, thật sự ngoan ngoãn nghe lời, 5 phút sau trở lại phòng
ăn, hai người mẹ chỉ nói chuyện phiếm mà không động vào thức ăn, lúc này đã
nhanh chóng giải quyết hết bữa ăn tối, thấy Hồ Nhất Hạ trở lại, cười tủm tỉm
tạm biệt.
Được rồi, Hồ Nhất Hạ không thể không thừa nhận thủ
đoạn của người khác tốt, đáy lòng mặc dù hưng phấn dị thường, trên mặt lại muốn
giả vờ giả vịt: "Sao hai ngài đi gấp vậy?"
"Tối nay con chơi với Đại Dương Dương thật vui,
mẹ không quấy rầy hai con."
Cho đến khi rời đi hai người mẹ vẫn mặt mày hớn hở, Hồ
Nhất Hạ đưa họ ra khỏi quán cơm, đưa mắt nhìn họ lên xe, xe mới vừa khởi động
cô liền móc điện thoại di động liên lạc Lãnh Tĩnh: "Chị rốt cuộc được giải
phóng, giúp mình gọi A Oánh Tiểu Lục Văn Tử Tây Qua Phật Gia tất ra điểm hẹn,
chúng ta gặp ở chỗ cũ."
Cái gì gọi là giải phóng?
Liều mạng điên khùng. Nhảy disco đến không phân rõ
phương hướng, thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi, vội vàng uống nước giải khát.
"Ơ a, Hồ Ly của chúng ta đổi tính, không đòi uống
rượu nữa à?"
Hồ Nhất Hạ cắn ống hút cười mà không nói.
Trong quán bar thật náo nhiệt, đêm Giáng sinh của
người nước ngoài lại thành một đêm không say không về của đám người trẻ tuổi,
phục vụ mặc y phục ông già Noel mát mẻ đi qua đi lại cung ứng rượu, Hồ đồng chí
cảm thấy đây chính là bài ca nông thôn của cô (#Ami: ý chỉ thỏa mãn với cuộc
sống).
Cả Hứa Phương Chu cũng có thể tạm thời quên lãng. . .
. . .
Lãnh Tĩnh - người đầu tiên dược gọi lại là người đến
trễ nhất, lúc đó không khí đã đủ high, tất cả mọi người biến mất trong sân
nhảy, chỉ có Hồ đồng chí còn có chút lương tâm, vùi ở trên sô pha chờ Lãnh
Tĩnh.
Hồ Nhất Hạ đứng dậy muốn túm Lãnh Tĩnh vào sàn nhảy,
lại bị Lãnh Tĩnh nắm chặt lấy bả vai xoay một vòng, quan sát trên dưới trước
sau đối phương một lần, Lãnh Tĩnh mới thả lỏng ra: "Mình còn tưởng rằng
sáng nay cậu đã bị cha mẹ cậu lột một lớp da."
Nghĩ tới cả ngày đau khổ, Hồ đồng chí không bình tĩnh:
"Lúc ấy ba mẹ mình ở cạnh điện thoại mà cậu lại không nói cho mình biết
một tiếng, hai người nhìn thấy mình áo rách quần manh. . . . A a a a a a ngượng
chết đi!"
"Sao có thể trách mình? Cậu không phải không biết
lúc cậu lên đại học, mỗi lần sinh nhật ba mẹ cậu đều vạn dặm xa xôi chạy tới
Yale[1'>mừng với cậu, thủ đô gần hơn New
Heaven[2'>nhiều, bọn họ không xuất hiện mới là
lạ!"
Lãnh Tĩnh uất ức đặt mông ngồi xuống uống nước, hoãn
một chút mới tiếp tục: "Huống chi buổi sáng mình đang chuẩn bị nói cho cậu
biết, cậu đã đưa điện thoại cho Chiên biến thái rồi. Mình nói với anh ta ba mẹ
cậu ở bên cạnh,