
la lên như bão tố: "Sao cậu
đang high high mà đã không thấy tăm hơi, chạy đi đâu rồi?"
"Trở về chỗ ba mình. . . ."
Lại bị nhắc đến chuyện thương tâm, Hồ Nhất Hạ đột
nhiên trở nên thê thê thảm thảm, Lãnh Tĩnh đầu bên kia lại thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy thì tốt, mình thật sợ cậu uống say chạy đi đùa giỡn sinh vật giống
đực."
"Bây giờ ba mình luôn nhắc đến Chiêm biến thái,
mình sắp điên rồi!" Hồ Nhất Hạ xem đồng hồ, rồi lại nghiêng đầu nhìn ba Hồ
ngồi trên ghế sa lon bên ngoài, không khéo lại gặp phải ánh mắt như sao sáng,
cô vội vàng rụt đầu, "Mấy cậu đừng có về, mình nghĩ biện pháp chạy ra
ngoài, chúng ta tiếp tục đến quán thứ hai."
"Thôi đi, ban ngày chúng mình còn phải đi làm,
tối nay cậu chơi đủ điên rồi, tĩnh tâm lại ở với ba cậu đi, cả đêm ngày hôm qua
cậu không về khiến ông rất lo lắng. Lạy cậu!" Nói xong liền cúp điện
thoại.
Hồ Nhất Hạ nghe tiếng tút thật lâu mới mè nheo đi ra
ngoài, ghế sa lon còn chưa có ngồi ấm, ba Hồ lại bắt đầu: "Ba vốn còn muốn
con rể tương lai ở rể giúp ba xử lý việc buôn bán, ai. . . . Thôi, chỉ cần nó
với con, ba cũng không có gì để nói."
Một giây trước ba Hồ còn than thở, một giây kế tiếp
lại cười ha hả nghĩ đến tương lai tốt đẹp: "Thời gian qua mẹ con vẫn không
cho ba trợ giúp con về kinh tế, con cũng thế, rời nhà trốn đi, cái gì cũng
không lấy, chỉ lấy quần áo xinh đẹp. Hiện tại thì tốt rồi, muốn đồ cưới gì cứ
nói với ba. Một căn nhà không đủ, nhà mẹ quá xa con không dễ trở về, vợ chồng
cãi nhau thì con phải có chỗ khác để đến, không thể luôn làm phiền Lãnh Tĩnh. .
. . Dĩ nhiên, đừng chỉ cố trốn, còn phải nhớ gọi điện thoại cho ba, để ba chạy
tới chém nó."
Hồ Nhất Hạ khoa trương ngáp: "Con buồn ngủ quá
thật là muốn ngủ ba cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon!" Một câu nói
nhanh chóng như bão tố vừa xong, cô cũng nhanh chóng vào phòng ngủ nhỏ
Cửa đóng lại, cũng ngăn cách câu "Nghe nói A Chu
cũng tới đây, mấy đứa chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tại sao có thể nói không liên
lạc liền không liên lạc? Có rãnh rỗi hãy gọi điện thoại cho bác Hứa, hỏi tình
huống A Chu, con chịu uất ức mà ba không đến kịp, còn có thể tìm A Chu ra
mặt." của ba Hồ ở bên ngoài.
Hồ Nhất Hạ từ trước đến giờ vừa dính gối đầu là có thể
ngủ, hơn nữa thường thường một giấc ngủ đến trời sáng, tục xưng thể chất của
heo, nhưng đêm nay cô không thể nào ngủ sâu được, cả Hồ Nhất Hạ cũng thấy khó
hiểu.
Lần đầu tiên tỉnh lại bò dậy nhìn điện thoại di động,
1 giờ rưỡi. Lần thứ hai tỉnh lại, điện thoại di động đã nắm ở trong tay, liếc
mắt nhìn, 2:19. Gần 3 giờ lại tỉnh lại lần thứ ba, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc hiểu rõ
mình đã không đợi được lời chúc mừng sinh nhật của Hứa Phương Chu nữa rồi.
Xoa mặt ngồi dậy, ngây ngô nhìn chằm chằm màn hình
điện thoại di động, đột nhiên cũng hơi sợ hãi, cho đến khi rời khách sạn ngồi
lên taxi mới thoáng dễ chịu hơn chút, gọi vào số Chiêm Diệc Dương, chỉ chốc lát
sau đã được nhận, vang lên lại là giọng nữ: "Hello?"
Hồ Nhất Hạ sửng sốt.
"Tiểu Hồ Ly?" Một giây kế tiếp lại đổi thành
thanh âm của Chiêm Diệc Dương, đến lúc này Hồ Nhất Hạ sớm quên mất lời nói đã
tính kỹ không còn một mống, Chiêm Diệc Dương chờ một chút, không đợi được cô
đáp lại, "Tới nhà của anh một chuyến."
"Hả?"
"Hiện tại." Nói xong liền cúp.
Sau đó tiếng tút vang lên, nghe càng chói tai, Hồ Nhất
Hạ càng nghĩ càng giận, tất cả sợ hãi đều bị quẳng ra sau đầu: "Hiện tại
lão nương đến chỗ của mi không phải bởi vì sợ mi, mà bởi vì lão nương vốn chuẩn
bị đi tìm mi!"
Cô thét chói tai và làm tài xế sợ tới mức suýt nữa
đụng vào hàng rào ở cua quẹo, không còn dám bất cẩn, lên tinh thần chạy thật
nhanh, bằng tốc độ nhanh nhất đưa người phụ nữ này xuống xe.
Tối nay gió thật là lớn, thổi trúng Hồ Nhất Hạ thanh
tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn, lúc cô đi thang máy lên lầu lúc vẫn còn khoa
tay múa chân với cái gương trong thang máy, yên lặng nhắc nhở mình nhìn thấy
người họ Chiêm rồi nhất định phải giáo huấn anh một chút, nhưng đến khi cô chân
chính gõ cửa nhà trọ, cũng chỉ sững sờ ở ngoài cửa.
Làm cô sững sờ không chỉ vì gái tây giả mở cửa cho cô,
mà còn có băng cá nhân trên mặt trên cánh tay gái tây giả. Hồ Nhất Hạ vội vàng
ngó dáo dác vào cửa, nhưng lại không thể tìm thấy bóng dáng của Chiêm Diệc
Dương.
Thay dép vào nhà, toàn bộ hành trình đều tránh ánh mắt
của gái tây giả, thật vất vả mới đến phòng khách, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy
người họ Chiêm ngồi trên ghế sa lon như đại gia, chỉ im lặng không lên tiếng
nhìn cô, trong mắt mang theo cảm giác say và. . . . .
Hồ Nhất Hạ cũng không có sức quản trong mắt anh mang
theo bi thương hay đau đớn, nhìn thấy anh giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức
chui lên ghế sa lon, tiến tới bên lỗ tai anh: "Kiếm một chỗ nói
chuyện."
Thấy Chiêm Diệc Dương không nhúc nhích, Hồ Nhất Hạ
nóng nảy: "Nói chuyện Hứa Phương Chu!"
Lúc này Chiêm Diệc Dương động, chợt vòng tay ôm vai
của cô, thuận thế kéo, liền khiến cô đối diện tầm mắt của gái tây giả lần nữa.
Hồ Nhất Hạ không thể không cảm thán mắt của gái tây
giả thật rất lớn, nhất là lúc l