
ập lòe nước mắt, cô bị gái tây giả nhìn chăm chú
mà chột dạ, không thể làm gì khác hơn là cười gượng.
"Bạn gái của anh tới, không phiền em chăm sóc,
anh tìm người đưa em về nhà hay là. . . ."
* * *
****
Gái tây giả đi rồi, Hồ Nhất Hạ hết sức xác định lúc
gái tây giả xoay người, mình nhìn thấy nước mắt của cô ta.
Hồ Nhất Hạ cũng hoàn toàn không hiểu vẻ mặt của Chiêm
Diệc Dương giờ phút này, vừa mới chuẩn bị mở miệng anh liền đứng lên, không nói
tiếng nào, trực tiếp vào phòng ngủ. Hồ Nhất Hạ tự nhiên muốn theo, đi đi một
hồi liền vào căn phòng tối.
Khung hình lớn treo trên tường lúc trước, bây giờ lại
"Phơi thây" trên mặt đất, lá phong đỏ trong hình vẫn rất đẹp, đáng
tiếc khung hình đã hư.
"Có phải anh không nên ném nó?"
". . . . . ." một hồi lâu Hồ Nhất Hạ mới chỉ
lỗ mũi mình hỏi, "Anh hỏi tôi?"
Chiêm Diệc Dương tựa hồ cười, cúi người nhặt lên khung
hình, Hồ Nhất Hạ sợ run, hơi không xác định có phải mình đã thấy vết máu trên
đầu anh không, theo bản năng đưa tay chạm vào, Chiêm Diệc Dương lập tức hít khí
lạnh. Ngẩng đầu tránh tay của cô.
Người họ Chiêm luôn luôn cao cao tại thượng hôm nay
ngửa đầu nhìn cô, xem ra lại có chút đáng thương, Hồ Nhất Hạ nhìn vết thương
trên đầu anh, không khỏi liên tưởng đến hai miếng băng cá nhân của gái tây giả,
nhìn lại mặt đất bừa bãi: "Anh đánh nhau với cô ấy à?"
Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, im lặng không lên tiếng
mở khung hình ra, rút tấm hình ra, nhìn anh cẩn thận vậy, Hồ Nhất Hạ nguyên
tưởng rằng anh sẽ cất hình, nào ngờ anh trực tiếp ném nó vào giỏ rác.
"Đừng nói với tôi hình cô gái này cô ấy!"
". . . . . ."
"Vậy anh muốn hủy diệt hình hay là hủy diệt cô
ta?"
". . . . . ."
Phải, cô lại bị làm thành {người trong suốt} rồi.
Nhìn bóng lưng anh biến mất ở ngoài cửa phòng, Hồ Nhất
Hạ có kích động vỗ lên vết thương trên đầu anh: anh cứ kiêu ngạo đi, đau chết
đi! Nhưng nhìn thấy anh tự bôi thuốc cho mình, Hồ Nhất Hạ không khỏi động lòng
trắc ẩn.
Không thể không thừa nhận, người luôn mạnh mẽ một khi
yếu ớt thì lực sát thương vẫn rất đủ, Hồ Nhất Hạ từ từ đến bên cạnh anh, ho
khan hai tiếng.
Người khác lại không hề có chút phản ứng.
Hồ Nhất Hạ cắn răng, đặt mông ngồi bên cạnh anh:
"Nếu như anh nhờ tôi bôi thuốc cho anh, tôi sẽ không đứng nhìn bàng
quan."
Chiêm Diệc Dương thật dừng lại động tác, liếc cô một
cái, nói ra khỏi miệng cũng là: "Chọc anh cười đi."
"Hả?" Hồ Nhất Hạ bị yêu cầu của anh trấn áp,
nhờ người giúp mà còn có thể lộ ra vẻ mặt ngạo mạn thế sao? Có chút không tình
nguyện, "Tôi cũng không phải là Quách Đức Cương[1'>."
"Vậy em đừng đụng vào đầu anh."
Hồ Nhất Hạ giận, rốt cuộc là ai nhờ ai? ? Nhưng cô
nghĩ lại, mình rộng lượng nên sẽ không tính toàn chi li với người bị thương.
"Vậy tôi k cười" Hồ Nhất Hạ thanh thanh
tiếng nói, "Một con chó nhỏ nhảy lên bàn ăn của chủ nhân, bò về phía con
gà quay,
Chủ nhân giận dữ: mi dám làm gì con gà này, ta liền
dám làm như vậy với mi! Kết quả con chó nhỏ —— liếm phao câu gà một cái. Buồn
cười đi buồn cười đi ha ha ha ha. . . ."
Khóe miệng Chiêm Diệc Dương giật giật.
Trong nháy mắt Hồ Nhất Hạ bật lên từ trên ghế salon,
chỉ vào khóe miệng của anh: "Gào khóc ngao anh cười!"
Hết sức đắc ý ngồi trở lại trên ghế sa lon, còn ngạo
mạn hơn lúc nãy, vừa kéo hòm thuốc nhỏ qua vừa nói: "Anh xem, tôi giúp anh
làm cô ta tức giận bỏ đi, còn giúp anh bôi thuốc, còn chọc anh cười, anh nói
xem anh báo đáp tôi thế nào?"
Chiêm Diệc Dương thoáng cúi đầu, để cô dễ thoa thuốc
nước, không chút để ý đáp: "Anh không ngại lấy thân báo đáp."
Hồ Nhất Hạ làm biểu tình nôn mửa, tỉ mỉ nhìn anh. Men
say và chân thành tha thiết trong ánh mắt của anh từ từ hợp thành dòng xoáy,
thiếu chút nữa hút đi ánh mắt của cô, vội vàng hi hai tiếng: "Nếu như anh
thật muốn báo đáp tôi, chờ Hứa Phương Chu trở lại, anh hãy nói với anh ấy. . .
."
Anh khẽ nheo mắt lại, lại tỏa ra hơi thở nguy hiểm, Hồ
Nhất Hạ dừng một chút liền trực tiếp tiếp tục: "Anh hãy nói với anh ấy,
lần trước tôi uống say anh mang tôi đi, là cố ý khiến anh ấy hiểu lầm, bởi vì
anh ——"
Nói ra những lời này thật sự quá hao tổn dũng khí, xin
cho phép Hồ đồng chí ngừng một chút: "—— thầm mến tôi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>
Quách Đức Cương: nghệ sĩ Trung Quốc, người chủ trì tiết mục đấu võ mồm, hay làm
những động tác hài hước
Kiếp sống người yêu giả tưởng của Hồ Nhất Hạ cứ như
vậy lặng lẽ kéo ra màn che.
Mới đầu thật đúng là không có quen, lúc đi làm thì
người khác trưng ra bộ mặt thối, tan việc chở cô đi ăn cơm với hai người Phương
Chu, ngay trước hai người này thì mặt lại cẩn thận chăm sóc, cử động gắp thức
ăn bình thường, đặt trên người người khác thì Hồ Nhất Hạ không hề cảm thấy ly
kỳ, đặt trên người người họ Chiêm, lại làm cho Hồ Nhất Hạ sững sờ ba giây.
Cảm giác được người cưng chiều thật khá tốt, cho dù
chỉ là hư tình giả ý —— Hồ Nhất Hạ bị ý tưởng của mình làm sợ, nhanh chóng
khiến đầu óc suy nghĩ những thứ khác, tỷ như: Người họ Chiêm có kỹ thuật diễn
thế này, không làm diễn viên thật